Chương 20

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 20

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

:

Mồ hôi của Triệu Mạc từ trán lăn xuống cằm, khi anh thọc vào rút ra, mồ hôi theo cơ thể nhỏ giọt xuống làn da non mịn của cô, nóng ấm thành vệt đỏ.

Anh không ngờ cuối tiểu huyệt còn có một cái miệng, nó nhỏ đến mức qυყ đầυ anh không thể tự kiềm chế, đành phải giãy giụa mới rút được côn ŧᏂịŧ ra.

“Đừng. . . . . . đau quá …” Sau cơn cao trào là bị đút vào tử ©υиɠ đau đớn, cô òa khóc nức nở.

Triệu Mạc cầm lấy côn ŧᏂịŧ và rút nó ra, lại cắm sâu vào, cổ tử ©υиɠ bị mở một lần nữa, nhưng lần này nó dễ dàng bị đẩy ra.

Qυყ đầυ của côn ŧᏂịŧ có lúc bị kẹt trong tử ©υиɠ.

Cảm giác ăn mòn linh hồn này khiến Triệu Mạc gầm gừ: “Tại sao em vẫn có một cái miệng nhỏ trong tiểu huyệt này? Hút mất linh hồn của anh rồi.”

Triệu Mạc đỡ mông cô và đẩy vào mạnh hơn, muốn nhét côn ŧᏂịŧ vào càng nhiều trong tử ©υиɠ cô.

“Ư…a…” Ngô Uyển Uyển mất kiểm soát hét lên, nhưng anh không có ý giảm tốc độ mà ngược lại tăng tốc độ.

Bị cái miệng nhỏ bé của cô hút vào bên trong, anh đã có ý định bắn ra rồi.

Mặc dù anh nghĩ rằng thật đáng tiếc khi điều này kết thúc, nhưng thứ tuyệt đẹp này sẽ là của riêng anh trong tương lai và anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.

Như chạy nước rút, mười phút sau, anh đẩy vào sâu trong âʍ ɦộ cô và bắn ra cả đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh.

Thể lực của anh có thể khác người thường ngay cả tϊиɧ ɖϊ©h͙.Sáng anh đã xuất tinh 1 lần mà đến chiều nay xuất tinh vẫn đặc quánh, bắn đầy cả tiểu huyệt của cô.

Triệu Mạc rút côn ŧᏂịŧ vẫn còn đang ngẩng cao của mình ra, lắc lắc tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn sót lại trên qυყ đầυ, thở hổn hển và nhìn Ngô Uyển Uyển.

Thân thể Ngô Uyển Uyển bị anh làm mềm nhũn, nằm ở trên giường không thể động đậy, thân thể run rẩy, thật đáng thương.

Bụng nóng ran, côn ŧᏂịŧ to muốn ngóc đầu dậy tiếp, anh tùy ý lau qua loa, ra sân lấy ít nước mang vào lau nhẹ tiểu huyệt cho cô.

Hoa huyệt vừa mới cao trào vô cùng mẫn cảm, anh vừa chạm vào liền co rút co rút, giống như mời gọi, anh không nhịn được vươn ngón tay ra cắm vào.

“Hmm…” Ngô Uyển Uyển khó chịu rêи ɾỉ.

“Anh moi tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra cho em, nếu không sẽ không sạch sẽ.” Tay anh mò mẫm trong âʍ ɦộ của cô, không biết là cố ý hay không, móng tay mỗi lần đều cào vào chỗ nhạy cảm của cô, chọc cô lại cảm thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người lại run rẩy.

“Lấy ra đi.” Giọng nói của Ngô Uyển Uyển ấm ức, và hơi tức giận.

Triệu Mạc bất lực ngẩng đầu nhìn cô, chạm vào đôi mắt đẫm lệ của cô, trong lòng đau xót, vội vàng ôm lấy cô: “Sao vậy? Em khó chịu sao? Anh làm em đau à?”

Cái mũi của Ngô Uyển Uyển ửng đỏ, nước mắt lăn dài: “Anh nói dối, anh nói không đau, nhưng mà đau như vậy, bảo anh dừng lại, anh vẫn không dừng, anh là kẻ lừa đảo.”

Hai ngày Triệu Mạc đã nói dối cô rất nhiều.

Biết cô dâu mới chưa trải qua chuyện chăn gối nhiều, anh vội vàng dỗ dành:

“Anh không có lừa em, anh làm em khó chịu à? Em nói xem, em đã lêи đỉиɦ rồi sao còn khó chịu vậy?”

“Nhưng mà sao vẫn đau?”

“Chắc là vì một cái miệng khác, có lẽ anh đã làm vào tử ©υиɠ của em, những em không thể trách anh hết, em quá đẹp, tiểu huyệt thì mềm mại, đến cả tử ©υиɠ cũng mềm như vậy, côn ŧᏂịŧ anh lớn như vậy tiểu huyệt không ăn hết được thì phải cho vào bên trong tử ©υиɠ.”

Triệu Mạc dỗ dành cô ấy như một đứa trẻ, nhưng cô ấy cũng chính là một đứa trẻ, mười tám tuổi – cô gái lần đầu nếm mùi tình yêu, cái gì cũng không hiểu, luôn bị anh dắt mũi bước đi.

Cô nửa tin nửa không nhưng cũng không hiểu rõ lắm, chỉ có thể tin anh: “Vậy… lần sau sẽ không đau nữa chứ?”

Bình luận

Để lại bình luận