Chương 20

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 20

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Doãn Trạch cúi xuống cắn lên nó một miếng.

Rõ ràng trong thời gian “đột nhập” vào nhà Kiều Sơ Vũ, hắn chưa từng thấy cô sử dụng bất kì loại sữa tắm nào, nhưng cơ thể luôn luôn mang tới mùi hương khiến hắn chìm sâu vào mê đắm.

May mắn ở giữa xe sớm đã được thiết lập màng che, nếu không cảnh xuân sắc nóng bỏng không biết kiêng dè này toàn bộ sẽ bị thu vào ánh mắt của người tài xế.

“Ưm…” Kiều Sơ Vũ bị hắn bóp đau tới rên nhẹ một tiếng.

Vừa cất được một tiếng rên nhỏ xíu như mèo con kêu, liền bị Giang Âm bịt miệng lại.

“Đừng đè nghẹt thở em ấy.” Doãn Trạch thấy âm thanh đột nhiên tắt ngúm, bỏ dở vật đáng thương bị cắn tới bật máu trong miệng mà nhắc nhở.

Giang Âm cũng không phải người không biết nặng nhẹ.

Dù đôi khi hắn thật sự sẽ “chơi” quá tay, nhưng cũng không nỡ lòng nào làm hỏng con búp bê sứ xinh đẹp mà khó khăn lắm hắn mới tìm thấy, chỉ là hắn không vui vẻ để kẻ khác nghe thấy tiếng rên rỉ dâm đãng của bảo bối nhà hắn.

Kiều Sơ Vũ còn chưa phát triển hẳn, hai cái bánh bao đều không có kích thước lớn, nhưng lại vô cùng mềm mại. Sau mỗi lần Doãn Trạch cùng Giang Âm bóp xuống liền bật nảy lên rất nhanh giống như một miếng pudding sữa núng nính.

Mấy ngày nay, bởi vì cổ họng Kiều Sơ Vũ còn bị tổn thương, bảo mẫu rất thường xuyên cho cô uống sữa, khiến cơ thể cũng vương nên mùi thơm nhàn nhạt của sữa.

“Ô… đừng liếm…” Mỗi chỗ bọn họ cắn xuống, đều để lại cảm giác dính dính lạnh lạnh, khiến Kiều Sơ Vũ không vui mà vô thức đẩy ra.

Hai con sói đói kia được dâng mỹ vị trước miệng đương nhiên sẽ không qua tâm đến phản kháng yếu ớt của con mồi, chỉ càng tàn ác đưa miệng cắn xuốngkhiến bên trên mỗi phút đều hằn lên vài dấu răng.

Chiếc xe dừng lại trước cửa biệt thự.

“Thưa ngài, đã tới nơi rồi ạ.” Tài xế sau kho thông báo một câu liền chủ động mở cửa bước xuống trông chừng ngoài xe.

Doãn Trạch cùng Giang Âm còn đang say mê không buông tay với thân thể mỹ nhân trong lòng, năm phút sau mới bọc Kiều Sơ Vũ lại bước ra.

Căn phòng dành cho cô sớm đã được bài trí xong xuôi.

Cửa sổ được đóng lại bằng một lớp sắt dày, chỉ được điều khiển từ điện thoại của bọn hắn, phòng đã có cách âm rất tốt từ trước. Tức là trừ khi bọn hắn cho phép, nếu không Kiều Sơ Vũ đến một chút ánh sáng tự nhiên cũng không thể có được.

Tất nhiên, công tắc trong phòng cũng hoàn toàn bị loại bỏ.

Trong phòng ngoài một chiếc giường kích thước vô cùng lớn và hai cái tủ gỗ tinh xảo bị khóa chặt thì không còn lại gì. Đến cửa nhà vệ sinh, Kiều Sơ Vũ cũng không thể tùy ý mở ra. Camera chất lượng cao được gắn ở mọi ngóc ngách

Một khi bước vào nơi này, cô sẽ trở thành con thú nhỏ đáng thương bị kiểm soát từng hành động.

Doãn Trạch ném Kiều Sơ Vũ xuống nệm.

“A!” Kiều Sơ Vũ giật mình tỉnh lại, thấy khung cảnh xung quanh xa lại lại vô cùng tăm tối. Trước mặt còn có hai người quần áo không chỉnh tề mà tiến dần về phía cô.

“Ngoan, đừng quậy nữa.” Giang Âm có đôi chút bực mình, hắn còn chưa tin rằng chỉ có như vậy mà Kiều Sơ Vũ thật sự mất trí nhớ. Thương tích như vậy đối với những người như hắn cùng Doãn Trạch đều là những vết cỏn con không đáng nhắc tới.

“Anh… anh là ai?”Kiều Sơ Vũ bò tới ngã mạnh xuống đất, thấy cánh cửa còn mở hé liền nhào tới muốn chạy trốn ra ngoài.

Giang Âm dùng một chân đạp một cái.

Khe sáng lẻ loi vụt tắt hoàn toàn.

Kiều Sơ Vũ cũng bị Doãn Trạch túm lấy, một động tác liền dễ dàng xé nát bộ đồ trên người cô.

Vừa rồi trên xe chỉ vì không gian quá chật chội, hơn nữa còn có kẻ phía trên nghe lén không thể thoải mái hành động, Kiều Sơ Vũ mới coi như thoát được một kiếp nạn.

Hiện tại hoàn cảnh lại trở nên thập phần thích hợp như vậy.

“Thả tôi ra!” Kiều Sơ Vũ bị một tay Doãn Trạch đè xuống đệm, mọi nỗ lực giãy giụa đều bị chèn ép vô vọng. Chỉ có thể không ngừng kêu lên những tiếng nước nở lẫn nước mắt chảy dài như suối: “Đừng! Tôi sẽ báo cảnh sát! Mau dừng lại đi…!”

Bình luận (0)

Để lại bình luận