Chương 20

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 20

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cố Quyết ngẩng đầu, để mồ hôi nóng chảy từ trán xuống gò má. Khi anh nghĩ đến cô, dương vật nóng rực và hung dữ của anh liền giật giật trong tay.

Giống như cơ thể và ý chí không còn nằm dưới sự kiểm soát của anh nữa.

Anh từ từ siết chặt hàm, dùng lực tuốt lên xuống, cơ thể như bị điện giật, cảm giác tê dại lan từ cột sống lên não. Tần suất tuốt dương vật càng nhanh hơn, hơi thở rối loạn gần như sụp đổ trong bóng tối.

Anh muốn hôn môi và cơ thể cô ấy, thậm chí là những phần riêng tư hơn.

Suy nghĩ của anh vượt khỏi tầm kiểm soát trong một giây.

Dục vọng chạy tràn lan trong máu xông vào não anh, trong lúc thở hổn hển im lặng, anh xuất tinh ra đầy bàn tay.

Khi Bùi Gia Mạt đi ngang qua cửa lớp 7 lần thứ sáu trong ngày, Lâm Dược đi loanh quanh bàn học rồi ngồi cạnh Cố Quyết.

“Tao thấy Bùi Gia Mạt đúng là thích tao thật mày ạ!”

“Tao đã quan sát cậu ấy rất lâu rồi, tao phát hiện mỗi lần cậu ấy đi ngang qua lớp mình toàn liếc nhìn chỗ tao suốt. Mày biết không, tuần trước giờ học í, tao còn nhìn thấy Bùi Gia Mạt đi theo tao ra cổng trường, sau đó tao quay nhìn cậu ấy thì thấy cậu ấy mỉm cười với tao nữa cơ”.

Cố Quyết không hứng thú với chuyện này, anh chỉ lạnh lùng ngước mắt lên “À.”

“Mày nói xem cậu ấy thích tao như vậy sao không nói thẳng với tao nhỉ”.

Cố Quyết không trả lời, anh cầm chai nước trên bàn mở ra uống, tiếp tục lắng nghe.

“Tao nghĩ kĩ rồi. Nếu cậu ấy tỏ tình với tao, chắc tao chỉ do dự được 3 giây là đồng ý luôn.

“Tại sao?”

“Vì dù chỉ thêm một giây thôi cũng có vẻ vô liêm sỉ lắm”.

Nghe vậy, lớp trưởng ngồi trước mặt Cố Quyết quay người lại nói với Lâm Dược: “Mày biết không, thật ra bây giờ nhìn mày mất liêm sỉ vãi lờ”.

Chàng trai nằm trên bàn, khuôn mặt đẹp trai chuẩn sách giáo khoa, mặt nhìn không hiểu hỏi: “Ủa sao?”

“Người ta chướng mắt mày, đừng mơ tưởng nữa”.

“Vì sao chứ?!”

Lớp trưởng cười ác ý: “Muốn tao nói thật à?”

“Sủa”

“Bởi vì mày ngu quá đấy. Sao một người có bài kiểm tra Toán hơn 30 điểm như mày lại còn có mặt mũi nói Bùi Gia Mạt thích mình vậy? Lúc cậu ấy đi ngang qua nhìn mày nhiều đó là vì mày ngốc đấy”.

Thấy cậu vẫn im lặng, Giang Chính lại nói tiếp: “Mày nói mỗi lần Bùi Gia Mạt đi ngang qua lớp chúng ta nhìn mày, mày có bao giờ nghĩ là mày đang ngồi vị trí hộ pháp cạnh bục giảng không, kể cả là một con chó đi ngang qua cũng sẽ hướng mắt về phía này thôi.”

Lâm Dược sững người, tức giận giật lấy chai nước khoáng trong tay Cố Quyết ném về phía Giang Chính, bị cậu ta nghiêng người né tránh.

Ngay lúc Lâm Dược đang tuyệt vọng nằm ngửa trên bàn, Giang Chính đột nhiên lại xuất hiện sau lưng cậu ta, vòng tay qua vai cậu ta nói: “Đừng mơ nữa con trai à, nhìn thấy con như thế này bố đây khó chịu lắm.”

“Mày chết quách đi”

Giang Chính kéo ghế ra ngồi trước mặt Lâm Dược, “Nói thật mày đừng buồn nhé, giữa mày và Bùi Gia Mạt chẳng có hy vọng đâu”.

“Tại sao?”

“Cậu ấy là người mềm cứng không ăn, còn rất kiêu ngạo nữa. Trước đây rất nhiều người tặng quà tỏ tình với cậu ấy đều bị từ chối kìa. Mày có biết cán sự môn thể dục lớp 13 không? Người đẹp trai còn chạy nhanh ấy, một năm trò chuyện với 1800 đứa con gái…..”

“Đừng nói linh tinh nữa!”

“Tao còn nhìn thấy Bùi Gia Mạt ném quà cậu ta tặng vào thùng rác ở công cộng đấy. Lúc ấy Bùi Gia Mạt nhìn cậu ta với ánh mắt ghê tởm như chó hoang bên đường cơ mà”

Lâm Dược gãi đầu khó hiểu: “Ủa đâu có, tao cảm thấy Bùi Gia Mạt rất lịch sự mà.”

“Rất lịch sự, nhưng chỉ lịch sự với mấy con gái thôi. Hơn nữa tao còn nghi ngờ….” Giang Chính dừng lại và ghé vào tai Lâm Dược, “Cậu ấy là les hoặc tính cách lạnh lùng khó gần ấy”.

“……”

“……”

“…… Mày bị điên à!”

Trong lớp có rất nhiều tiếng nói ồn ào hỗn loạn.

Bình luận (0)

Để lại bình luận