Chương 20

“Phiền cô giúp tôi tìm Mộ Dung Tuyết.”

Lâm Nhiên nói.

“Cô là?”

Dám gọi thẳng tên tổng giám đốc, chắc là bạn thân linh tinh gì đó đi.

“Tôi là Lâm Nhiên.”

Lâm Nhiên đáp lại.

“A, nguyên lai là Lâm tiểu thư, tổng giám đốc đã phân phó qua, để cô trực tiếp đi lên tầng 29 gặp cô ấy.”

Nhân viên lễ tân nói.

“Hử, được.”

Lâm Nhiên rời đi, tiến vào thang máy.

“Uy, Mộ tổng, Lâm tiểu thư đã tới rồi……”

“Ừ, đã biết!”

Mộ Dung Tuyết dứt lời, treo điện thoại, khóe miệng giơ lên một nụ cười, lấy ra một cái điều khiển từ xa, bấm mở công suất số 1 Tư tư tư ~ Mới vừa vào thang máy, Lâm Nhiên liền cảm giác được trứng rung trong cơ thể mình đột nhiên bắt đầu chấn động.

“Ư ~”

Lâm Nhiên vội vàng bưng kín miệng mình, để chính mình không có rên rỉ ra tiếng, còn may thang máy chỉ một mình cô Khẳng định là gia hỏa Mộ Dung Tuyết này giở trò quỷ!

Chấn động kịch liệt làm chân cô có chút nhũn ra, đành phải dựa vào trên vách thang máy, đè nén cảm giác của bản thân.

Chỉ chốc lát sau, thang máy đã tới tầng 29.

Cửa mở ra, một người trên hành lang cũng không có, này hẳn là tầng chuyên dụng của Mộ Dung Tuyết đi.

“Hô ~ hô ~”

Lâm Nhiên đỡ tường, chậm rãi, rốt cuộc thấy được tên văn phòng, đi qua, nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa.

“Tiến vào!”

Thanh âm Mộ Dung Tuyết thanh lãnh mà từ tính vang lên.

Lâm Nhiên đẩy cửa ra, liền thấy Mộ Dung Tuyết ngồi ở trên ghế, Lâm Nhiên đóng cửa lại, đi về phía nàng.

“A!”

Mộ Dung Tuyết nháy mắt đem tần số rung tăng lên cao nhất, kích thích kịch liệt làm Lâm Nhiên hô lên một tiếng, hai chân mềm nhũn muốn ngã trên mặt đất.

Mộ Dung Tuyết nhanh tay đỡ lấy cô, đem cô ôm vào trong ngực, mùi hương tươi mát bất ngờ ập đến làm nàng cảm thấy vui vẻ thoải mái.

“Mau…… Mau dừng!”

Lâm Nhiên thẹn thùng nói, thân thể mềm mại nằm ở trong lòng ngực Mộ Dung Tuyết.

“Được, ngồi ở trên bàn,chị lấy ra cho em.”

Mộ Dung Tuyết ôn nhu nói.

“Ở chỗ này?

Vạn nhất có người tới thì làm sao bây giờ!”

Lâm Nhiên có chút sợ hãi, nếu đột nhiên xuất hiện một người, chẳng phải cô sẽ bị xem hết sao?

Mộ Dung Tuyết xoay người đi tới khóa trái cửa: “Yên tâm đi, không có sự cho phép của chị, người khác sẽ không dám tiến vào!”

Mộ Dung Tuyết hôn hôn cái trán Lâm Nhiên, sau đó đem cô ôm lên, đặt ở cái bàn bên cạnh.

Lâm Nhiên chỉ có một mét sáu mấy, mà Mộ Dung Tuyết lại cao hơn cô mười mấy centimet, thực nhẹ nhàng là có thể đem cô bế lên.

Bình luận

Để lại bình luận