Chương 20

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 20

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trước khi câu chửi thề cuối cùng của La Nam Nam kết thúc, Mộc Trạch Tê đã ôm lấy La Nam Nam, dáng người cô vừa uyển chuyển vừa mềm mại như đang tập múa, xoay eo.
Chiếc xe nhanh chóng lướt ngang qua hai người. Trong vài giây này, La Nam Nam và Mộc Trạch Tê thậm chí còn có thể cảm nhận được sức ép đến từ chiếc xe tải to lớn, sắc bén xẹt ngang qua cùng với nhiệt độ nóng bỏng của thân xe.
Hai người đồng loạt bị ngã thật mạnh ra đất.
“Rầm!” Chiếc xe đụng vào lan can ven đường, thân xe biến dạng rồi mới dừng lại.
La Nam Nam nằm sấp trên mặt đất, cảm thấy đầu gối hơi đau, cô ấy mang theo sự sợ hãi khi vừa sống sót sau tai nạn nói: “Chó hệ thống… ta…”
[Hệ thống ‘đọc mười nghìn cuốn sách’: Nhân vật trong sách đã quấy nhiễu gây ra việc thay đổi cốt truyện. Ký chủ bị tai nạn xe cộ, bị thương, sợ hãi, cả thể xác và tinh thần đều bị tổn thương. Cốt truyện là vậy mới đúng.]
La Nam Nam lập tức nghĩ rằng, không thể thay đổi cốt truyện lớn được, nhưng một ít cốt truyện thì vẫn có thể, miễn là kết quả vẫn giống nhau, thế là tránh được rồi!
La Nam Nam đặt tên cho nó là: “Tránh bị thương nhẹ”
“La Nam Nam! Cậu không sao chứ?” Mộc Trạch Tê đứng dậy, cuống quýt chạy lại xem.
La Nam Nam ngửa mặt thở dốc, cô ấy nằm ngửa lên nhìn trời xanh, vui vẻ cười với Mộc Trạch Tê đang lo lắng: “Tớ không sao, cảm ơn cậu nhé, nữ phụ.” Sau đó, cô lại làm ra cử chỉ chào quốc tế lên hướng bầu trời: “Đi cốt truyện khốn kiếp luôn rồi!”
Mộc Trạch Tê?
Xe cứu thương và cảnh sát đều đã đến. Sau đó được xác định rằng sự cố lần này là do xe va chạm ngoài ý muốn. Tài xế bị thương nhẹ, La Nam Nam thì bị trầy đầu gối.
Sau đó không lâu, bố mẹ của La Nam Nam đều đến. Mộc Trạch Tê nhặt hộp cơm không chút tổn hại gì trên đất lên, xác định La Nam Nam không bị sao cả mới rời đi.
Vì chuyện quỹ lớp hôm thứ sáu, nên trong lớp có không ít tin đồn vớ vẩn. Mộc Trạch Tê đi vào lớp, cả lớp đang ồn ào lập tức im bặt, mỗi người đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộc Trạch Tê.
Mặc dù cuối tuần Mộc Trạch Tê đã tự chuẩn bị tâm lý vô số lần, nhưng khi chân chính đối mặt, cô vẫn sợ, thực sự rất sợ. Cô khẽ siết chặt bàn tay.
“Buổi sáng tốt lành.” Một giọng nói trầm thấp nhưng dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô.
Đánh vỡ cái cảm giác áp bức khi bị soi xét này của cô.
Mộc Trạch Tê ngẩng đầu lên theo bản năng, suýt chút nữa thì đã đụng vào ngực của Nghiêm Kỷ.
Mùi xà phòng thơm nhẹ và nam tính trên người thiếu niên lập tức xộc thẳng vào khoang mũi Mộc Trạch Tê…

La Nam Nam nằm trên xe cấp cứu, bắt đầu nghĩ đến cảnh Mộc Trạch Tê lao vào cứu mình.
Trên thực tế, xưa giờ cô ấy không có cảm xúc với những nhân vật xuất hiện trong cuốn sách, cô ấy cảm giác như ở ngoài thế giới của họ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ để trở về nhà, cô ấy thực sự cũng không hoài niệm nhiều về con người trước kia của mình.
Đại khái cô ấy vẫn còn nhớ kết cục của Mộc Trạch Tê trong cuốn sách. Cô mang đến cho Nghiêm Kỷ một hộp cơm trưa tình yêu mà cô đã chuẩn bị cẩn thận, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào cuối cùng lại để Lâm Thi Vũ ăn.
Sự việc này trở thành ngòi nổ, Mộc Trạch Tê trong cơn tức giận đã phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn.
Cô đã lén chụp ảnh Lâm Thi Vũ, ngụy tạo một scandal một cuộc sống riêng tư không đứng đắn của Lâm Thi Vũ.
Nhưng không biết tại sao, cô lại vô tình đăng bức ảnh của chính mình.
Một viên đá khuấy lên ngàn cơn sóng, sau đó Mộc Trạch Tê bị những lời đồn thổi bịa đặt vô căn cứ bám theo, cô đổ lỗi cho Lâm Thi Vũ đã hãm hại mình, nhưng cuối cùng sự thật đã được phơi bày.
Cũng chính sự cố này khiến một người không ai ưa như cô hoàn toàn bị nhục nhã.
Ngay cả khi nữ chính – bông sen trắng ngây thơ cũng không truy cứu, tuy Mộc Trạch Tê được miễn hình phạt buộc thôi học, nhưng sau đó cô phải sống trong sự chế giễu châm biếm ghẻ lạnh và bạo lực khi ở trường, cô đã phải sống một cuộc sống trốn chui trốn nhủi như một con chuột.
Sau khi tốt nghiệp trung học, cô biến mất không một dấu vết.
Cô ấy là một một người ích kỷ, cô ấy nhớ Mộc Trạch Tê đã xả thân lao về phía mình, nhớ đến cái ôm mềm mại nhưng kiên định của cô.
Thế giới trong cuốn sách chết tiệt, bối cảnh nguyên tác chết tiệt, La Nam Nam không nhẫn tâm và cũng không muốn Mộc Trạch Tê phải sống cuộc sống như vậy.
Tuy không thể thay đổi chiều hướng của cốt truyện, nhưng có thể tránh được một vài bi kịch nhỏ…
La Nam Nam chợt nhớ đến hộp cơm trên tay lúc Mộc Trạch Tê lao vào cứu mình.
La Nam Nam hít một ngụm khí lạnh, bật dậy khỏi giường cứu thương.
“Nhanh! Nhanh! Mẹ đưa con đến trường!”
Mẹ La kinh hãi nói: “Nam Nam, mẹ biết con ham học, nhưng nghỉ ngơi một chút cũng không sao đâu. Đầu gối của con vẫn cần phải đến bệnh viện kiểm tra!”
La Nam Nam lớn tiếng cầu xin: “Mẹ! Cứ để con đi một lát! Làm ơn đi!”
“Mẹ!!!”
Tiết học cuối cùng hôm nay là môn thể dục, lớp 1 và lớp 2 học chung, còn có một trận bóng rổ giao hữu giữa hai lớp.
Trên sân bóng rổ vang dội tiếng reo hò và la hét của các cô gái; đương nhiên người thu hút nhất là Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tê ngồi trên bậc cầu thang lặng lẽ nhìn Nghiêm Kỷ, bình thường anh thân thiện và ít nói, khi đi học anh lại đeo kính gọng bạc khiến anh trông càng lịch sự nho nhã, nhưng thực ra sức bền khi tập thể thao của anh cực tốt.
Đội đối phương luôn cẩn trọng đề phòng, nhưng cũng không thể ngăn được sự nhanh nhẹn và phản xạ nhạy bén của anh.
Anh rê bóng hoàn hảo, ghi bàn chính xác, khiến những tiếng hét thất thanh vang lên liên tục.
Anh là một thiếu niên vô cùng ưu tú và xuất sắc, trên người anh tỏa ra hào quang chói lọi khiến cô không dám đến gần. Đây là cảm giác của Mộc Trạch Tê lúc này.

Bình luận (0)

Để lại bình luận