Chương 20

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 20

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Chiếm Hữu Tuyệt Đối
Văn Sâm đang ở trên đỉnh vinh quang của khoái lạc, nhưng tiếng khóc nức nở đầy đau đớn của Ngôn Hi như những mũi kim châm vào lương tâm cậu, kéo cậu từ cơn mê sảng trở về. Cậu nhìn xuống, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầm đìa nước mắt, đôi môi cắn chặt đến bật máu.
“Chị Ngôn Hi đừng khóc…” Cậu cúi xuống, hôn lên những giọt nước mắt mặn chát của cô, giọng nói khàn khàn nhưng mang theo chút dỗ dành. “Chị càng khóc, nhìn càng đáng thương, em lại càng muốn bắt nạt chị, càng muốn chơi chết chị.”
“Ô ô ô ô, đau quá, cậu cắm sâu quá… đừng nhúc nhích nữa…”
“Cắm sâu?” Văn Sâm nhìn xuống nơi kết hợp của hai người. Một nửa dương vật gân guốc của cậu vẫn còn lộ ra bên ngoài, dính đầy dịch nhờn và chút máu trinh nguyên. Cậu bật cười, nụ cười vừa tà ác vừa bất lực.
“Chị ngốc à, còn chưa vào hết đâu. Mới được một nửa thôi.”
Ngôn Hi nghe thế sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Còn chưa vào hết? Đã đau thế này rồi, nếu… nếu vào hết, cô sẽ chết mất! Cô sẽ bị xé làm đôi mất!
“Chị Ngôn Hi có phải hay không đang chờ mong em cắm vào hết? Muốn nuốt trọn em?”
“Không có… ô ô, đau quá a…”
Đây chính là nam nữ hoan ái mà người ta hay nói sao? Sao lại đau đớn và đáng sợ thế này? Rõ ràng không hề lãng mạn, bay bổng như trong tiểu thuyết hay phim ảnh. Phía dưới cô đau rát như bị lửa đốt, bị xé rách.
“Chị, cố chịu một chút, lập tức liền thoải mái! Em hứa!”
Văn Sâm không cho cô thời gian để thích nghi. Cậu cắn răng, bóp chặt eo cô, lật người cô lại, ép cô vào tư thế quỳ gối trên sô pha, mông chổng cao về phía cậu. Tư thế doggy này giúp cậu thâm nhập sâu hơn, dễ dàng hơn.
“A a a a, Văn Sâm… Văn Sâm…”
Trong phim cấp ba, cô gái nhỏ đã hét lên một tiếng thỏa mãn rồi đạt cao trào. Phim kết thúc, màn hình tối đen. Nhưng trên sô pha, cuộc chiến thực sự của Văn Sâm và Ngôn Hi chỉ mới bắt đầu bước vào giai đoạn khốc liệt nhất.
Từ phía sau, Văn Sâm nắm lấy hông cô, nhắm ngay cửa động đang sưng đỏ, hé mở, rồi một lần nữa thúc mạnh. Đại dương vật như một lưỡi kiếm sắc bén, không chút lưu tình thọc sâu vào tận cùng cơ thể cô gái nhỏ. Nóng bỏng, to lớn, mang theo sức mạnh không thể kháng cự.
Nhục huyệt của cô bị căng ra đến cực hạn, các lớp thịt mềm mại bên trong bị ép dẹp sang hai bên để nhường chỗ cho kẻ xâm lược. Cậu lấp đầy cô, chiếm hữu cô trọn vẹn.
Sau cú thúc lút cán đó, Văn Sâm bắt đầu di chuyển. Cậu như một cái máy đóng cọc, hăng hái va chạm, rút ra rồi lại thọc vào. Tiếng da thịt va chạm “bạch bạch bạch” vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, hòa cùng tiếng thở dốc nặng nề của nam sinh và tiếng rên rỉ đau đớn xen lẫn khoái cảm lạ lẫm của cô gái.
Khi cậu cắm vào, Ngôn Hi chỉ cảm nhận được nỗi đau xé rách, nhưng khi cậu bắt đầu di chuyển, cọ xát vào những điểm nhạy cảm bên trong vách thịt, một luồng điện tê dại bắt đầu len lỏi. Cậu dường như không bận tâm đến cảm nhận của cô, chỉ biết thỏa mãn cơn khát của chính mình, ra vào bên trong cô như một con cầm thú đói khát.
Kích cỡ quá khổ của cậu lấp đầy mọi khoảng trống trong cô, căng bạo, tiểu huyệt như đóa hoa của cô chưa bao giờ tiếp nhận đồ vật gì khổng lồ đến thế, hiện tại lại bị ma quỷ phá hoại, giày xéo. Cô mơ hồ cảm nhận được từng đường gân xanh trên dương vật cậu cọ xát vào thành ruột non nớt, nóng rực, đáng sợ.
“Không cần, đau quá, ưm ưm ưm a a a ~ a ~”
Thanh âm gào khóc kêu đau của cô dần dần biến đổi. Có tiếng nức nở, nhưng cũng có tiếng rên rỉ vỡ vụn.
Sao lại thế này? Vì sao… vì sao càng sợ hãi, càng đau đớn lại càng chảy ra nhiều nước? Hơn nữa phía dưới sâu thẳm bắt đầu nảy sinh ra cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ, một sự trống rỗng đòi hỏi được lấp đầy. Cô không những không muốn cậu rút ra, mà trong tiềm thức còn muốn… để cậu tiếp tục làm cô, làm mạnh hơn nữa?
Ngôn Hi bị suy nghĩ điên rồ, dâm đãng của mình dọa sợ. Thân mình kiều nộn của cô không hề phản kháng nữa, mà bắt đầu run rẩy, lắc lư theo nhịp điệu va chạm mạnh mẽ của nam sinh. Cô gắt gao cắn môi, cố gắng kìm nén những âm thanh xấu hổ đang chực trào ra khỏi cổ họng.
“A….”
“Bạch bạch bạch bạch!”
Từng giọt mồ hôi của nam sinh rơi xuống tấm lưng trần tuyệt đẹp, hình cánh bướm của cô gái. Hai tay Văn Sâm nắm chặt cái mông trắng bóng, nảy nở của cô, để lại những vết hằn đỏ ửng. Dưới háng cậu như một động cơ vĩnh cửu, không biết mệt mỏi, chỉ biết mãnh liệt thọc vào rút ra, nghiền nát, chiếm đoạt. Khuôn mặt anh tuấn vặn vẹo vì khoái cảm, ướt đẫm mồ hôi, tóc bết lại trên trán.
“Chị… kẹp em thật chặt. Chết tiệt!”
“Tiểu huyệt của chị hút thật giỏi, có phải hay không muốn đem em hút khô? Muốn vắt kiệt tinh khí của em?”
“Em muốn cắm chết chị, đem chị cắm chết! Cắm nát cái huyệt dâm này!”
Mất hết lý trí, Văn Sâm phảng phất như không còn nhận ra người dưới thân là cô giáo đáng kính, là người chị cậu thầm thương trộm nhớ. Trong mắt cậu giờ chỉ còn là một người phụ nữ để cậu thỏa mãn, để cậu trút bỏ dục vọng. Bàn tay cậu không kìm được, giáng xuống mông cô những cú đánh mạnh bạo.
“Chát! Chát! Chát!”
“…A ~!”
Ngôn Hi bị những cú đánh bất ngờ, đau rát kích thích, không nhịn được mà buông lỏng môi, hét lên một tiếng đầy dâm mị. Cô không biết vì cái gì mà cậu lại thích đánh mông mình, không biết vì cái gì ngay lúc này, trong cơn hoan lạc điên cuồng, cậu lại gọi cô là “chị”.
Tiếng gọi ấy, trong hoàn cảnh này, mang một sắc thái loạn luân cấm kỵ, khiến cả người cô nóng bừng, xấu hổ nhưng lại kích thích đến lạ lùng.

Bình luận (0)

Để lại bình luận