Chương 200

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 200

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Trông vô cùng dâm đãng, lẳng lơ.
Khi nằm nghiêng để đi vào bên trong cơ thể, chỗ ma sát không giống như bình thường, rất dễ dàng chạm đến chỗ sâu nhất của tử cung.
“Ưm a…” Mộc Trạch Tê nằm nghiêng rên rỉ, tiếng rên quyến rũ tận cốt tủy.
Côn thịt và huyệt nhỏ va chạm vào nhau, tạo ra những đợt khoái cảm liên tục, lan tràn tới tinh thần và thể xác của hai người.
Nghiêm Kỷ đè bắp đùi của Mộc Trạch Tê xuống sâu hơn một chút, nâng huyệt nhỏ lên cao hơn để côn thịt càng dễ dàng đâm chọc.
Nghiêm Kỷ hôn lên môi của Mộc Trạch Tê đang hơi mất hồn, khiến nước miếng tràn ra của cô càng ướt át hơn, anh đưa đẩy côn thịt vào sâu hơn, đâm đến chỗ càng sâu.
Quy đầu to lớn tách mị thịt ra, đụng vào chỗ sâu nhất của tử cung, không ngừng đâm chọc mị thịt đang ướt mềm cao trào.
Mị thịt tầng tầng lớp lớp khít chặt co rút từng đợt, quấn chặt lấy côn thịt.
Cảm giác sung sướng khi ma sát khiến bên trong hoa huyệt co rút mãnh liệt, dâm thủy bị côn thịt kéo ra.
Giống như khoan giếng lấy nước vậy, dâm thủy nhễ nhại chảy ròng ròng.
Cơ thể của Mộc Trạch Tê giống như nước, càng đâm càng mềm, tùy ý Nghiêm Kỷ chơi đùa.
Mộc Trạch Tê nằm nghiêng, bắn ra rất nhiều lần rồi, ưm ưm a a xin tha.
“Chồng… bắn đi có được không… người ta muốn.”
Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tê không chịu nổi nữa nên nói chuyện dụ dỗ mình. Anh biết thế nhưng cũng thật sự không chịu nổi dáng vẻ như vậy của cô.
Anh càng kích động hơn, côn thịt càng cứng rắn. Tốc độ rút ra đâm vào của Nghiêm Kỷ càng nhanh: “Được, chồng bắn toàn bộ cho Tê Tê.”
Anh vừa nói xong lại đâm mấy chục lần nữa, khoái cảm của Nghiêm Kỷ đạt đến đỉnh điểm, cảm giác sung sướng tê dại chạy dọc từ xương sống lên đến đỉnh đầu.
Sau khi anh cắm côn thịt vào chỗ sâu nhất, tinh dịch nóng bỏng bắn hết vào cổ tử cung của cô.
Trong giây phút đó, đầu óc Mộc Trạch Tê trống rỗng, cả người run rẩy, dường như cả linh hồn của cô cũng đang run rẩy…

Mộc Trạch Tê muốn mang thai bé thứ hai cũng không dễ.
Bọn họ thường xuyên “yêu” nhau, cô đã sắp mệt chết, nhưng bụng chẳng có động tĩnh gì.
Còn lần nào Nghiêm Kỷ cũng rất có hứng thú, Mộc Trạch Tê cũng thoải mái, nhưng mà cảm giác thoải mái sung sướng này làm cô thấy hơi sợ.
Buổi tối.
Mộc Trạch Tê lại bị Nghiêm Kỷ đè trên giường, chưa tới vài giây thì váy ngủ đã bị anh vén lên, quần lót đã lột xuống.
Cả người Mộc Trạch Tê tê dại run lên, khó khăn lắm mới đẩy cái lưỡi đang quấy loạn xạ của Nghiêm Kỷ ra, đẩy ngực anh, vội nói chuyện.
“Chồng à, bây giờ không phải thời kỳ rụng trứng, chúng ta nghỉ một chút được không?”
Nghiêm Kỷ thấy không được hôn thì bắt đầu xoa bóp đầu ngực: “Không phải muốn một đứa nữa sao? Chúng ta phải ra biển quăng lưới to mới được.”
Mộc Trạch Tê lập tức uể oải.
Tiểu Nghiêm Hạp đã hơn hai tuổi, nếu không phải theo ông nội Nghiêm đến quân khu chơi thì cũng chạy theo các cậu đi chơi cả ngày.
Bây giờ thằng bé nhỏ con nhưng chạy nhanh như bay, Mộc Trạch Tê chẳng bắt được bé, thời gian chăm sóc bé cũng dần ít đi.
Sau đó dĩ nhiên thời gian của Mộc Trạch Tê ở cùng Nghiêm Kỷ dần nhiều thêm. Hai người lại muốn có thêm con, nên luôn quấn quýt lấy nhau.
“Chồng à, lâu vậy rồi mà không có động tĩnh gì, có phải em không thể sinh nữa không? Nghiêm Hạp chính là bất ngờ mà tổ tiên ở trên ban cho chúng ta chăng?”
“Không phải.” Nghiêm Kỷ lập tức phủ nhận, vì sao Mộc Trạch Tê vẫn chưa có thai,.
“Tê Tê đừng nôn nóng, mang thai luôn cần chút thời gian.”
Nghiêm Kỷ gấp gáp “làm việc” như vậy, khi sờ thấy Mộc Trạch Tê đã ướt, hai tay liền nắm đùi cô, chuẩn bị dạng đôi chân cô ra.
Mộc Trạch Tê ngồi dậy, rụt đôi chân trắng nõn của mình ra khỏi tay Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tê thoáng phát hiện điều gì đó, híp mắt nhìn chằm chằm vào Nghiêm Kỷ: “Gần đây vì mong ngóng em bé mà làm quá thường xuyên, em mệt rồi, lần sau đi.”
Nghiêm Kỷ súng đã lên nòng làm sao còn chờ lần sau được, anh hôn Mộc Trạch Tê, dỗ dành cô: “Em chỉ cần nằm yên hưởng thụ, để chồng làm là
được.”
Mộc Trạch Tê còn chưa kịp cò kè mặc cả thì đã bị Nghiêm Kỷ giữ chặt.
“Côn thịt” cứng rắn mở rộng huyệt nhỏ và đâm thẳng một đường vào sâu bên trong, chạm vào cổ tử cung.
Mộc Trạch Tê bị anh làm đến chân run rẩy, huyệt nhỏ vô thức kẹp chặt cũng bị côn thịt thô cứng mở rộng.
Hai người cọ xát mang đến cảm giác sung sướng kích tình nóng bỏng.
Lần nào Nghiêm Kỷ cũng đâm vào nơi sâu nhất, Mộc Trạch Tê vừa định có ý kiến thì Nghiêm Kỷ liền nói câu cửa miệng về chuyện mang thai, Mộc Trạch Tê chỉ có thể chịu, chưa tới vài cái đã lên cao trào.
Người cử động nhiều nhất đương nhiên đúng là Nghiêm Kỷ, nhưng ngược lại Mộc Trạch Tê lại là người mệt hơn anh nhiều.
Nghiêm Kỷ tràn đầy tinh lực, ở trên giường vừa hung hăng vừa dữ dội. Mộc Trạch Tê giống như cái bánh rán lúc lật bánh, bị Nghiêm Kỷ lăn qua lộn lại đùa nghịch.
Hơn nữa vào mỗi lần “yêu”, Mộc Trạch Tê đã đổ mồ hôi mẹ mồ hôi con mấy lần mà Nghiêm Kỷ chỉ mới bắn một lần.
Hai chân Mộc Trạch Tê run lẩy bẩy, quấn chặt lấy eo Nghiêm Kỷ vì muốn dỗ dành anh nhanh bắn ra.
Dù dỗ dành năn nỉ mà Nghiêm Kỷ chỉ bắn ra một lần.
Mộc Trạch Tê lên cao trào nhiều lần, cả người mềm oặt, cơ thể run lẩy bẩy.
Nghiêm Kỷ tủi thân oán trách, đè lên người Mộc Trạch Tê cọ lung tung khắp nơi, ngửi khắp người.
“Tê Tê, em không thể dụ dỗ chồng mình bắn ra dòng giống như thế này được. Đây là chuyện vợ chồng, đây là thú vui giữa vợ chồng! Không thể qua loa có lệ với anh!”
Giọng nói của Mộc Trạch Tê đã mềm như nước, che phần bụng dưới đã bị anh bắn đầy vào: “Em đã hưởng thụ rồi, nhưng lên cao trào thì em không chịu nổi…”

Bình luận

Để lại bình luận