Chương 202

Mộc Trạch Tê nhìn khuôn mặt nghiêm túc sắc bén dễ nhìn và hàng mi dài rũ xuống khẽ run của Nghiêm Kỷ, cảm thấy chồng nhà mình thật sự rất đẹp trai cũng rất dịu dàng.
Bỗng nhiên cô lại nhớ tới, ở hội thể thao lúc còn học trung học, Nghiêm Kỷ cũng từng mát xa chân cho cô, dáng vẻ khi đó của anh cũng giống như lúc này vậy.
Cô cười si mê, bỗng nhiên nghĩ ra một trò chơi rất vui “Đồng phục play”.
Mấy tháng sau. Mộc Trạch Tê sinh con.
Chị gái ra trước, em trai ra sau đó vài phút.
Chỉ một người sản phụ mà đã có năm hộp canh gà. Bà nội Duẫn một hộp, bà nội cô một hộp, mẹ chồng một hộp, mẹ ruột một hộp, ngay cả La Nam Nam cũng nấu một hộp.
Mộc Trạch Tê thật sự hoảng sợ, mỗi hộp đều húp mấy ngụm, mưa móc chia đều.
Sau đó cô cho ra kết luận, bốn hộp còn lại vị ngon hơn, chỉ có mỗi của La Nam Nam siêu khó ăn.
Mộc Trạch Tê ra vẻ kinh ngạc: “Trần Triết làm thế nào mà ăn được món canh này vậy? Đây là tình yêu lớn đến mức nào chứ?”
La Nam Nam và Trần Triết trở lại Z thị, hai người cùng nhau thi cử, chạy như điên về phía con đường siêu cấp học bá.
Ngày thường đều là Trần Triết nấu cơm, La Nam Nam nhìn thấy vậy lại bị gợi lên hứng thú, cũng học nấu cơm nấu canh.
Đầu độc Trần Triết xong lại tới đầu độc Mộc Trạch Tê.
La Nam Nam nghẹn lời đáp trả: “Nghiêm Kỷ nấu cơm bình thường như vậy mà cậu cũng cảm thấy ngon, tình yêu của cậu cũng lớn bao nhiêu hả?”
Hai người nhướng mày trêu chọc đối phương, lớn tiếng cười lên.
Trần Triết và Nghiêm Kỷ bất đắc dĩ, hai cô gái này ở cũng nhau liền cười nói không dứt.
Trước khi Mộc Trạch Tê vỡ nước ối ngay vào lúc đang nói chuyện phiếm cười to với La Nam Nam, suýt chút nữa hù chết Nghiêm Kỷ.
Mộc Trạch Tê cũng đã có đến ba đứa con, mà tình cảm giữa La Nam Nam và Trần Triết lại vừa mới khởi bước.
“Xem ra việc đính hôn từ nhỏ cho con của chúng ta hơi xa vời rồi.”
La Nam Nam xua tay: “Mấy đứa bé sau này của nhà họ Nghiêm cũng không được, chắc chắn sẽ di truyền cái tính cố chấp. Xin tha cho con tớ đi.”
Lần này Mộc Trạch Tê không còn cách nào để phản bác.
Mặc dù Tiểu Nghiêm Hạp từ nhỏ thích các cậu hơn, cho dù là hai người cậu ruột Kiến Hiền hay Tư Tề, hay là bác Đại Bằng hay Đại Hữu thì cậu bé đều thích.
Tính tình thì không quá giống với ông bố Nghiêm Kỷ, nhưng thỉnh thoảng trong tính cách vẫn hơi ngang ngược.
Các ông bà hai bên nhìn hai đứa bé mà đau lòng muốn chết, nói cháu gái với cháu trai tội nghiệp, nhỏ gầy như vậy.
Mộc Trạch Tê vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.
Hai đứa bé này xem như là sinh non, đương nhiên là phải nhỏ gầy một chút. Nhưng mà thai đôi đều phải sinh non.
Bởi vì các ông bà hai bên vô cùng ra sức, tranh nhau bồng bế, Mộc Trạch Tê cũng không cần phải xen vào bất kỳ việc gì mà chỉ chăm sóc bản thân.
La Nam Nam cảm thán, dựa vào hoàn cảnh như vậy của nhà họ Nghiêm, nhà hai người có nhiều người lớn như vậy. Mộc Trạch Tê có sinh thêm mấy đứa nữa cũng không phải sợ.
Cô ấy trêu chọc Mộc Trạch Tê đúng là lấy sức của một người mà có thể kéo số lượng dân cư bình quân của nhà họ Nghiêm lên.
Bây giờ cuối cùng Tiểu Nghiêm Hạp cũng không bị hôn đến sắp tróc da nữa rồi. Cậu bé cũng gia nhập vào đội ngũ hôn người khác tới sắp tróc da.
Cậu bé ôm “em gái” và “em trai” mà yêu thương không ngớt.
Khi bố cho em gái và em trai bú bình, cậu bé muốn học; khi bố dỗ em bé ngủ cậu bé cũng muốn học; khi bố đổi tã cho em bé thì cậu bé cũng muốn học.
Đến khi mẹ cho em bé bú sữa mà vén áo lên cậu bé cũng muốn bắt chước, cậu bé mới bị bố nhíu mày xách ra ngoài.
Hiển nhiên không cần phải lo lắng cho hai đứa nhỏ, Nghiêm Kỷ chỉ cần dùng phần lớn thời gian để ở bên cạnh Mộc Trạch Tê là được.
Mộc Trạch Tê ở cữ xong, sau khi hậu sản khôi phục xong, cô liền ngo ngoe rục rịch.
Ban đầu cô ung dung thản nhiên, có điều ngày thường cô lại làm như cố ý vô tình quyến rũ Nghiêm Kỷ.
Sau khi Mộc Trạch Tê mang thai đôi, vì an toàn mà hai người cũng không thật sự thân mật lần nào.
Nghiêm Kỷ luôn không sức chống cự với Mộc Trạch Tê, không bao lâu sau đã không chịu nổi mà muốn thân mật.
Mộc Trạch Tê chỉ chờ con cá cắn câu.
Hai người ở bên cạnh bàn làm việc trong phòng sách, Nghiêm Kỷ vừa mới hoàn thành xong phần công việc trong tay, tài liệu văn kiện vẫn còn đang bày đầy bàn.
Ngón trỏ của Mộc Trạch Tê xẹt qua gương mặt Nghiêm Kỷ, đôi mày đẹp nhướng lên, giọng nói mang theo vẻ quyến rũ: “Muốn à? Vậy thì phải học được cách lấy lòng em. Đi, thay quần áo trên người ra, để em thưởng thức dáng người của anh nào.”
Ngón trỏ xẹt qua gương mặt Nghiêm Kỷ chỉ về phía bộ đồng phục màu trắng xanh quen thuộc trên bàn.
Nghiêm Kỷ khựng lại, nhìn dáng vẻ rất kỳ lạ lúc này của Mộc Trạch Tê, hơi giống với dáng vẻ khi trước của cô, liền cảm thấy buồn cười: “Tê Tê, em học mấy lời lưu manh này ở đâu thế?”
“Nghiêm Kỷ trong giấc mơ nói như vậy đấy.”
Nghiêm Kỷ trong giấc mơ chính là Nghiêm Kỷ trong nguyên tác. Nghiêm Kỷ nghẹn lời, thầm mắng thứ chó má gì không biết. Anh tiếp tục hỏi: “Sau khi mặc đồng phục vào thì sao? Em muốn chơi cái gì?”
Mộc Trạch Tê ngồi lên trên đùi Nghiêm Kỷ, ôm lấy eo anh: “Nhân vật cos, em là thiếu phụ trẻ, anh là học sinh cấp ba bị thiếu phụ trẻ trêu chọc bao nuôi.”
Nghiêm Kỷ…
Mộc Trạch Tê từng đi ra ngoài với hai bà mẹ, giờ phút này cô mặc một chiếc váy dạ hội khoét eo màu đen, đeo vòng cổ trân châu và hoa tai kiểu dáng cổ điển.
Lúc này dáng ngồi quyến rũ Mộc Trạch Tê thật sự giống như phú bà, muốn trêu chọc bao nuôi một cậu học sinh cấp ba.

Bình luận

Để lại bình luận