Chương 21

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 21

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: MÙI CỦA KHÓI VÀ COCA

Chiếc xe máy không còn gầm rú điên cuồng. Kha Tùng Ứng chạy xe rất chậm. Tô Nhuyễn ngồi sau, cảm nhận tấm lưng anh cứng rắn và ấm áp. Lần đầu tiên, cô chủ động vòng tay, không phải chỉ nắm vạt áo, mà là ôm lấy eo anh.

Cô cảm nhận được cơ bụng anh co thắt lại.

“Ôm chặt thế,” anh nói, giọng cười. “Sợ anh chạy mất à?”

“Anh chạy ồn quá,” cô thì thầm, vùi mặt vào lưng áo anh. Mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi xà phòng tắm, và mùi mồ hôi nam tính. Nó không khó chịu. Nó… thật.

Anh không đưa cô về nhà. Anh rẽ vào một con hẻm khác, dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ.

“Đây là đâu?” Cô nghe thấy tiếng nhạc xập xình, nhưng không phải kiểu ồn ã như khu trò chơi.

“Tiệm net. Chỗ của anh.” Anh dắt xe vào, rồi nắm tay cô. Tay anh thô ráp, nhưng ấm. “Đừng sợ. Không ai dám động vào em đâu.”

Anh không dẫn cô vào khu vực chung ồn ào. Anh kéo cô lên một cầu thang hẹp ở phía sau, đi đến một căn phòng nhỏ trên tầng hai. “Phòng riêng của anh.”

Căn phòng nhỏ, chỉ đủ kê một bộ sô pha cũ và hai dàn máy tính. Cửa sổ nhìn ra con hẻm. Mùi khói thuốc lá lâu ngày quyện với mùi ẩm mốc. Nhưng khi anh đóng cửa lại, tiếng ồn ào bên ngoài như bị cắt đứt.

Chỉ còn hai người.

“Em ngồi đi.” Anh đẩy cô ngồi xuống sô pha. Lò xo kêu lên cọt kẹt.

Anh không bật đèn. Anh chỉ mở máy tính. Ánh sáng xanh mờ ảo hắt lên khuôn mặt góc cạnh của anh. Anh mở một file nhạc. Không phải nhạc kịch. Một bản nhạc không lời, du dương.

“Em… em phải về.” Tô Nhuyễn lo lắng. Nơi này quá riêng tư. Quá nguy hiểm.

Anh không trả lời. Anh ngồi xuống bên cạnh cô. Chiếc sô pha lún xuống, kéo cô nghiêng về phía anh.

“Tại sao em lại run?” Anh hỏi, giọng trầm thấp.

“Em lạnh.”

“Lạnh à?” Anh cười. Anh xích lại gần. Hơi nóng từ cơ thể anh Tô Nhuyễn cảm thấy mình không thở được.

“Kha Tùng Ứng…”

“Suỵt.” Anh đưa một ngón tay lên, nhưng không chạm vào môi cô. Anh chỉ lướt nhẹ trên mảnh vải che mắt cô.

“Anh ghét cái này,” anh thì thầm. “Nó che mất đôi mắt đẹp nhất anh từng thấy.”

“Em…”

“Em có biết,” anh ghé sát, hơi thở nóng rực phả vào tai cô, “da em rất thơm không?”

Anh cúi xuống, hít một hơi thật sâu trên cổ cô. Tô Nhuyễn rùng mình.

“Em thơm mùi… dâu tây. Giống như viên kẹo hôm nọ.”

“Em không… em không ăn kẹo.”

“Vậy à?” Anh cười. “Vậy để anh nếm thử.”

Anh hôn cô.

Lần này, không phải là nụ hôn phớt vị nước mơ. Đây là một nụ hôn có chủ đích. Môi anh áp lên môi cô, mềm mại, nhưng đầy đòi hỏi. Anh không vội vã. Anh chỉ liếm nhẹ vành môi khô khốc của cô, rồi lại mút nhẹ.

“Mở miệng ra,” anh ra lệnh, không phải bằng lời, mà bằng đầu lưỡi.

Tô Nhuyễn, trong cơn mê muội, hé miệng.

Đó là một sai lầm chết người. Hoặc là một sự đầu hàng ngọt ngào.

Lưỡi anh tiến vào. Nóng, ướt, và… có vị Coca. Anh vừa uống. Anh khuấy đảo. Anh lùng sục mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô. Anh hút lấy, mút mát, như thể cô là nguồn sống duy nhất.

Tô Nhuyễn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng. Cơ thể cô mềm nhũn, dựa hẳn vào lòng anh. Tay cô, không biết từ lúc nào, đã vòng qua cổ anh.

Cô đang hôn đáp lại. Một cách vụng về, bản năng.

“Em… ngọt thật…” Anh dứt ra, thở hổn hển, trán tựa vào trán cô. Cả hai cùng thở dốc.

Anh nhìn cô, đôi mắt trong bóng tối rực lên.

“Tô Nhuyễn,” anh gằn giọng. “Em là của anh.”

Bình luận (0)

Để lại bình luận