Chương 21

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 21

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Chiếc Lồng Vô Hình Và Mầm Sống Kết Tinh
Thời gian trôi qua như một cái chớp mắt, thấm thoát đã ba tháng kể từ đám cưới thế kỷ ấy. Cuộc sống hôn nhân của Cố Như và Dĩ Triệt bề ngoài êm đềm như mặt hồ thu, nhưng bên dưới là những cơn sóng ngầm của dục vọng và sự kiểm soát chưa bao giờ tắt.
Dĩ Triệt đã giữ lời hứa. Hắn không còn nhốt cô trong bốn bức tường, không còn dùng dây xích hay camera giám sát lộ liễu. Hắn cho cô đi làm, cho cô gặp gỡ bạn bè. Nhưng Cố Như đủ nhạy cảm để hiểu, “chiếc lồng” của hắn đã chuyển từ hữu hình sang vô hình. Đó là những cuộc gọi video “kiểm tra” cứ mỗi hai tiếng một lần, là gã tài xế kiêm vệ sĩ luôn túc trực cách cô không quá năm bước chân, và là những đêm “trừng phạt” ngọt ngào đến rã rời nếu cô lỡ về trễ dù chỉ mười phút.
Một buổi chiều mưa tầm tã, Cố Như ngồi trong quán cà phê quen thuộc, tay cầm điện thoại áp vào tai, khóe môi vương nét cười bất lực. Đầu dây bên kia là giọng nói lanh lảnh đầy khiêu khích của Tầm Tầm.
“Alo? Cố Như, tối nay ‘xõa’ không? Bar 1990 mới mở, nghe nói dàn DJ cực phẩm, toàn trai đẹp sáu múi. Đi đi mà, lâu lắm rồi tụi mình không quẩy tới bến!”
Cố Như nhìn màn mưa trắng xóa ngoài cửa kính, trong lòng thoáng chút dao động. Tuổi trẻ ai mà chẳng ham vui, huống hồ cô đã bị “kìm kẹp” quá lâu. Nhưng ngay khi ý nghĩ đó vừa nhen nhóm, hình ảnh đôi mắt đen thẳm, lạnh lẽo như vực sâu của Dĩ Triệt hiện lên khiến cô rùng mình một cái.
“Thôi mày ơi, tao xin kiếu. Triệt mà biết thì không tha cho tao đâu.” Cô thở dài, giọng nói pha lẫn chút sợ hãi nhưng cũng đầy cam chịu.
“Trời ạ! Mày sợ chồng đến thế cơ à? Đã kết hôn rồi, ông ấy làm gì được mày chứ? Cùng lắm là giận dỗi vài hôm.” Tầm Tầm bĩu môi chê bai.
Cố Như cười khổ. Tầm Tầm làm sao hiểu được “làm gì” trong từ điển của Dĩ Triệt nghĩa là thế nào. Ký ức về lần trốn đi chơi khuya cách đây hai tháng ùa về, sống động như mới hôm qua. Lần đó, cô tắt máy đi bar cùng đám bạn, đến nửa đêm mới mò về.
Dĩ Triệt không đánh mắng, không gào thét. Hắn chỉ im lặng bế thốc cô lên phòng, ném cô xuống giường và “dạy dỗ” cô suốt ba ngày ba đêm. Ba ngày đó, cô không nhìn thấy ánh mặt trời, chân không chạm đất, chỉ có thể rên rỉ, van xin và đón nhận sự xâm chiếm điên cuồng của hắn. Hắn bắt cô nhớ kỹ từng cảm giác khi hắn đi sâu vào bên trong, bắt cô thề độc sẽ không bao giờ tái phạm.
“Lần sau còn dám đi như vậy nữa, thì không chỉ ba ngày đâu, nghe chưa bảo bối?”
Câu nói thì thầm đầy ma mị ấy vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến hạ bộ cô bất giác co rút lại. Cố Như lắc đầu nguầy nguậy xua tan ý nghĩ đen tối đó.
“Tao không đi đâu. Mày đi vui vẻ nhé.”
Cúp máy, Cố Như thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dậy thanh toán rồi ra xe trở về dinh thự. Vừa bước vào phòng khách, cô đã thấy Dĩ Triệt ngồi đó, dáng vẻ vương giả, trên tay là ly rượu vang đỏ sóng sánh như máu.
Thấy cô về, hắn đặt ly rượu xuống, dang rộng vòng tay. Cố Như ngoan ngoãn sà vào lòng hắn, hít hà mùi hương gỗ đàn hương quen thuộc. Hắn cúi xuống, hôn lên hõm cổ cô, rồi bất ngờ bế bổng cô lên đùi, để cô ngồi đối diện với mình. Tư thế này khiến Cố Như đỏ mặt, vì cự vật bên dưới lớp quần âu của hắn đang cọ xát vào nơi tư mật của cô.
“Về sớm vậy sao? Anh tưởng em đi chơi với bạn?” Hắn hỏi, tay luồn vào trong áo cô, xoa nắn bầu ngực mềm mại.
“Em nhớ anh nên về sớm.” Cố Như nũng nịu, dụi đầu vào ngực hắn.
Dĩ Triệt cười khẽ, tiếng cười trầm thấp quyến rũ. Bàn tay hắn trượt xuống vùng bụng phẳng lì của cô, xoa nhẹ một cách đầy nâng niu, ánh mắt bỗng trở nên dịu dàng kỳ lạ.
“Tiểu Như, em có tin vui.”
“Hửm? Tin vui gì cơ?” Cố Như ngơ ngác, chưa hiểu ý hắn.
Dĩ Triệt siết chặt eo cô, ghé sát tai thì thầm, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai nhạy cảm: “Em có thai rồi.”
Cố Như sững sờ, cả người cứng đờ lại. Có thai? Cô mang trong mình giọt máu của hắn sao? Cô đưa tay xuống đặt lên tay hắn đang phủ trên bụng mình, cảm giác mơ hồ khó tả.
“Anh… anh nói thật chứ?” Giọng cô run run.
“Thật. Bác sĩ tư gia đã kiểm tra kết quả xét nghiệm máu định kỳ của em sáng nay. Hai vạch rồi.” Dĩ Triệt không giấu được sự hưng phấn, đôi mắt hắn sáng rực lên như dã thú nhìn thấy con mồi béo bở nhất. “Tiểu Như, em giỏi lắm. Cuối cùng em cũng hoàn toàn thuộc về anh, vĩnh viễn không thể chạy thoát được nữa.”
Cố Như không nói gì, chỉ mỉm cười hạnh phúc, gật đầu nhẹ. Một sinh linh bé nhỏ đang hình thành. Đây sẽ là sợi dây xích vĩnh cửu, buộc chặt cuộc đời cô vào người đàn ông này. Và kỳ lạ thay, cô không còn thấy sợ hãi nữa, mà chỉ thấy một sự an bài ngọt ngào.
“Tiểu Như, anh yêu em chết mất.”
“Em cũng yêu anh.”
Họ trao nhau nụ hôn nồng nàn, đánh dấu một chương mới của sự chiếm hữu. Từ nay, Dĩ Triệt không chỉ sở hữu thể xác và linh hồn cô, mà còn sở hữu cả dòng máu đang chảy trong người con của họ.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận