Chương 21

Hắn lại nhíu mày thở dài: “Sinh em trai con ra làm liên lụy đến con, nhưng mà…Nhưng Hướng Tông Đường giúp con nộp học phí nhiều như vậy lại cho con nhiều quà như vậy, sao con lại… nói ly hôn là ly hôn hả?”

Vân Tam che mặt ngồi xổm xuống không nói lời nào, mẹ Vân vội vàng đi theo sau lưng ông, sợ ông té xỉu.

Vân Thư cúi đầu nghe xong, không ngờ ba lại suy nghĩ như vậy, bây giờ trong lòng cô rất tủi thân, có nỗi khổ nói không nên lời.

Mấy người cứ như vậy yên tĩnh trong chốc lát, Vân Tam lau mặt đứng dậy, tiến lên kéo tay Vân Thư: “Đi, theo ba đến nhà họ Hướng nhận sao, mặc kệ như thế nào chúng ta phải nói lời xin lỗi, tiền trả một phần là được, để ba trả giúp con, đi thôi…”

Vân Thư giãy dụa không đi, để cho mình và ba xin lỗi người hiếp dâm mình, trên đời này còn có chuyện khuất nhục như vậy sao? Sao Vân Thư có thể đồng ý được, nhưng thái độ của ba quá mạnh mẽ, vẫn kéo cô đi, thậm chí quyết định tự mình đi xin lỗi người đó thay cho cô, bị kích thích như vậy, cảm xúc Vân Thư bắt đầu cuồn cuộn sôi trào, vết thương bị hãm hiếp, lỡ yêu kẻ bạo hành mình, đau khổ chia tay hắn, những nỗi bất bình không thể nói cho ba mẹ biết đều dâng lên trong lòng, cô sụp đổ hét lên: “Ba! Là Hướng Tông Đường cướng hiếp con… Ông ta đã cưỡng hiếp con—”

Vân Thư vùi đầu khóc. Giống như hắt một chậu nước lạnh, thoáng chốc trong phòng thanh tĩnh, tiếp theo, Vân Tam phát ra một tiếng gầm không giống người, đỏ mắt mặt dữ tợn, cầm lấy gọt hoa quả trên bàn vọt ra cửa, mẹ Vân kêu thảm đi lên ngăn cản, bị Vân Tam hất mẹ Vân sang một bên, Vân Thư thấy thế, không để ý cảm xúc vội vàng đi ra ngoài đuổi theo, nhưng đã không thấy bóng dáng ba Vân đâu nữa.

Cô vội vàng run tay lái xe về phía nhà, nước mắt không ngừng chảy xuống lại lau đi, ngựa không ngừng vó nhanh chóng chạy tới nhưng rốt cục vẫn đến trễ một bước, thấy cô tới, hai vệ sĩ cao lớn đứng trước cửa biệt thự áp giải cô đi thẳng đến phòng khách.

Vẫn là phòng khách quen thuộc kia, ban ngày, cửa sổ đều kéo rèm cửa sổ, bật đèn sáng ngời, Hướng Tông Đường trầm mặt ngồi trên sô pha, mà ba cô… Ba cô lại bị dây thừng trói trên ghế, bịt miệng còn không ngừng phát ra tiếng gào thét phẫn nộ với Hướng Tông Đường, mắt mở to muốn nứt ra.

Hướng Tông Đường lạnh lùng nhìn về phía Vân Thư bị áp giải đi tới, Vân Thư bị hắn nhìn mà sởn tóc gáy, thấp giọng muốn cầu xin hắn: “Ba ơi, ba…”Hướng Tông Đường ném cái ly vỡ tan, giận dữ quát lên: “Ai là ba cô!” Vân Tam thấy hắn như vậy, giãy dụa càng ngày càng lợi hại.

Hướng Tông Đường không để ý, hắn đứng dậy đi tới trước mặt Vân Thư bị hai người đàn ông lực lưỡng áp giải, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Vân Thư, ở trước người cô thong thả vừa nhẹ giọng nói, giọng điệu và vẻ mặt đều làm cho Vân Thư cảm thấy cực kỳ xa lạ: “Vân Thư, là tôi có lỗi với cô, cho nên tuy cô uy hiếp tôi, tôi vẫn thả cô đi, cô muốn cái gì, tiền hay quyền—— chỉ cần cô nói, tôi sẽ cho cô hết.”

Đột nhiên sắc mặt của Hướng Tông Đường biến đổi, giọng điệu tàn nhẫn, giống như một thanh chủy thủ lạnh lẽo đâm về phía Vân Thư: “Nhưng tôi ngàn vạn lần không cho phép cô bảo người cha phế vật của mình động đến con trai của tôi!”

Dứt lời, không khí phòng khách giương cung bạt kiếm, vẻ mặt hai người cha giống như đến lạ, đều là bảo vệ con của mình, sắc mặt rất dữ tợn.

Vân Thư trắng mặt sợ hãi, nhìn người đàn ông trước mắt hung hăng nhìn chằm chằm mình, nói năng lộn xộn phản bác: “Không có…Không… Ba tôi chỉ mới biết…”

Hướng Tông Đường không thèm nghe cô cãi lại, kéo Vân Thư đến trước mặt Vân Tam đang kêu gào, tát lên mặt Vân Tam, giọng điệu âm ngoan: “Vân Tam, nhìn cô ta đi, nếu ông dám động đến con trai tôi, con gái của ông cũng tàn đời, nghe rõ chưa?!!”

Bình luận

Để lại bình luận