Chương 21

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 21

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nhưng Tả Khuyết lại bỡn cợt nói: “Về sau, bạn trai cô sẽ nói cho cô biết cái gì gọi là ‘kéo cờ’.”

Đồng Vận vừa nghe liền hiểu được “kéo cờ” là đang nói đến “chào cờ”.

Chẳng lẽ tối hôm qua anh tự thủ dâm là để cho sáng hôm nay không “kéo cờ” sao?

Sợ cô xấu hổ?

Đồng Vận lại nhớ tới chính mình hôm qua ngồi ở cửa toilet cửa tự an ủi…

A a a! Cô muốn anh chạm vào cô! Quả thật cô quá đê tiện!!!

Một đêm này qua đi, mối quan hệ giữa Đồng Vận và Tả Khuyết càng ngày càng tiến nhanh.

Đồng Vận cảm thấy bản thân hơi quá mức, cô cho rằng Tả Khuyết là người đàng hoàng đứng đắn nên mỗi khi bốn người bọn họ đi chơi về trễ, cô rất tự nhiên mà ngủ lại ở nhà anh, cùng anh nằm trên một cái giường.

Tuy là mỗi lần anh đều có chuẩn bị trước nhưng “thường đi bên bờ sông sao tránh khỏi ướt giày”.

Có một lần rạng sáng khoảng 6 giờ, Đồng Vận bị cơn khát làm cho tỉnh dậy, mới vừa ngồi lên liền thấy chăn của Tả Khuyết nhô cao chào đón ánh mặt trời.

Anh cương cứng, dựng đến rất cao.

Hô hấp của Đồng Vận cứng lại, im lặng mà trèo qua người anh, xuống giường đi uống nước.

Hình ảnh cái chăn kia phồng lên cứ vòng quanh đại não cô không vứt đi được.

Thời điểm Đồng Vận nhẹ nhàng trở về phòng, Tả Khuyết vẫn còn cương.

Một chân cô mới vừa bước vào giường thì đột nhiên anh nhăn mày lại, nói mê một tiếng rồi trở mình, làm cô sợ tới mức xém chút nữa ngã ngồi lên người anh.

Lại lần nữa nằm xuống, Đồng Vận không ngủ được nên đành nghiêng người nhìn cái ót của anh phát ngốc.

Chim chóc thức dậy rất sớm, ríu rít kêu to xung quanh, mặt trời cũng dần nhô lên ở phía đông.

Thật vất vả lắm Đồng Vận mới lim dim đi vào giấc ngủ thì bỗng dưng cô có cảm giác người bên cạnh run lên một chút.

Đồng Vận trợn mắt, vừa lúc đối diện với gương mặt kinh ngạc của đối phương.

Qua một lúc lâu sau, hô hấp dồn dập của anh mới dần dần bình thường lại.

Cô nhìn đến hầu kết đang lăn lộn lên xuống của anh, lúc nói chuyện âm thanh mang theo chút khàn khàn sau khi tỉnh ngủ: “Đột nhiên tôi muốn ăn bánh bao ở Ngự Phương Trai, cô đi mua giúp tôi được không?”

Đồng Vận kinh ngạc: “Giờ sao?”

Anh gật đầu, “Giờ này đã mở cửa rồi, đi đi, Pikachu.”

Đồng Vận mơ màng đứng dậy đi rửa mặt rồi mặc quần áo ra cửa.

Cô vừa đi được vài bước liền quay trở về, đến thẳng phòng ngủ, lớn tiếng hỏi: “Anh muốn ăn bánh bao gì a?”

Nhưng Tả Khuyết đã không còn ở trong phòng, chăn bị xốc lên một góc, Đồng Vận có thể thấy được thứ ở trên khăn trải giường kia, một bãi trắng đục — là tinh dịch.

Âm thanh của Tả Khuyết từ toilet truyền đến: “Bánh bao nhỏ.”

Tả Khuyết: Ngày đó cô thật sự quá ngây thơ 🙂

Đồng Vận đã giả vờ như không biết chuyện xảy ra ngày hôm đó, hoàn toàn giữ kín như bưng.

Từ khi Tả Khuyết biết chỗ Đồng Vận làm thêm là cứ lâu lâu lại đến đón cô đi ăn cơm.

Học sinh của Đồng Vận đều là những đứa trẻ học tiểu học biết chút ít về đạo lý đối nhân xử thế.

Tả Khuyết đã tới đây nhiều lần nên vừa tan học, bọn trẻ thấy xe của anh ngừng ven đường liền ồn ào nói: “Anh trai kia lại tới nữa kìa ~ cô còn nói không phải bạn trai…”

Đồng Vận bất đắc dĩ: “Thật sự không phải, các em đừng có nói bừa. Lúc đi học cũng chưa từng thấy tụi em hiếu kỳ như vậy.”

“Nếu không phải là bạn trai vậy thì anh ấy là đang theo đuổi cô sao? Bằng không sao lại luôn tới đây?”

Vì cửa ở đại sảnh lầu một là cửa kính tự động nên lúc Tả Khuyết bước vào liền vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của Đồng Vận và lũ trẻ.

Anh tiến đến, cười cười mà sờ đầu của một bé trai ở trong đó, vui vẻ nói: “Đúng vậy, anh là đang theo đuổi cô giáo của tụi em… Vậy nên các em có thể rủ lòng thương để cô giáo đi ăn với anh được không?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận