Chương 21

Nịnh Bảo bỏ trốn đến một thành phố khác, cậu dự định sẽ một bắt đầu cuộc sống mới, cậu cũng đã tìm được một công việc thu ngân ở cửa hàng tiện lợi, ông chủ rất tốt với cậu, còn hứa sẽ cho cậu mức lương 5.000 tệ, mức lương này đã cao hơn gấp đôi mức lương của các nhân viên thu ngân khác rồi.
Chỉ có một điều không tốt đó là ông chủ luôn nhìn chằm chằm vào cậu, còn luôn tới sờ mông cậu, Nịnh Bảo đã từ chối rất nhiều lần, nhưng ông chủ càng ngày càng mạnh bạo hơn.
“Tiểu Nịnh Bảo, mông của cậu hếch như vậy, không phải là dùng để sờ hay sao?” Ông chủ nhìn mông của Nịnh Bảo, hai tay ngứa ngáy, sau đó liền vỗ một cái rồi xoa nắn.
Nịnh Bảo tức giận đẩy ông ta ra: “Nếu ông còn như vậy, Nịnh Bảo sẽ gọi cảnh sát.”
Ông chủ hoàn toàn không sợ Nịnh Bảo uy hϊếp, trực tiếp đè Nịnh Bảo lên quầy thu ngân: “Mỗi ngày cậu đều thủ da^ʍ, cậu tưởng tôi không biết sao, cũng không biết đã làm ướt bao nhiêu cái quần.”
Nịnh Bảo vừa tức giận vừa khó chịu, đang định đẩy ông chủ ra thì một khách hàng bước vào mua thứ gì đó.
Ông chủ nhanh chóng buông Nịnh Bảo ra, nở ra nụ cười đầy nịnh bợ, chào hỏi khách hàng.
Nịnh Bảo uỷ khuất cúi đầu, lấy mu bàn tay lau đi nước mắt.
Khách hàng bước vào cửa hàng đi thẳng đến quầy thu ngân rồi nắm lấy tay Nịnh Bảo.
Nịnh Bảo ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, hốc mắt sâu, sống mũi cao, trên người mang theo khí chất quý tộc châu Âu, đây không phải là thiếu gia của cậu sao? Làm sao thiếu gia có thể tìm thấy cậu chứ.
Nịnh Bảo hoảng sợ rút tay mình ra khỏi tay thiếu gia, sau đó trốn ở phía sau ông chủ, cậu biết thiếu gia sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu.
Ôn Thời Kình nhìn Nịnh Bảo đang trốn sau lưng người khác, trong mắt lóe lên một tia tức giận, tại sao người hầu nhỏ bé của anh cứ trốn tránh anh vậy.
Ôn Thời Kình dùng giọng điệu ra lệnh nói với Nịnh Bảo, “Qua đây.”
Nịnh Bảo sợ thiếu gia đến trả thù mình, cho nên không dám qua đó.
Ông chủ thấy Ôn Thời Kình mang khí chất không tầm thường, vừa nhìn đã biết là người có tiền, ông ta cũng không dám đắc tội, liền hỏi: “Anh quen biết Nịnh Bảo sao?”
Vừa rồi Ôn Thời Kình đứng bên ngoài đã nhìn thấy tất cả, ông chủ tiệm này luôn quấy rối Nịnh Bảo, sao anh có thể buông tha cho ông ta được.
Ôn Thời Kình không nói gì, chỉ đấm một quyền vào mặt ông ta, sau đó đè ông ta lên kệ hàng, đấm ra một đòn thật mạnh: “Người của tôi mà ông cũng dám động vào, đúng là tìm chết.”
Tuy Ôn Thời Kình đã ở trong trạng thái thực vật và nằm trên giường một thời gian dài nhưng sức lực của anh không hề nhỏ, với lợi thế chiều cao của mình, anh có thể trực tiếp đè ông chủ ra đánh.
Ông chủ bị đánh mà không chống trả được, cuối cùng gục xuống đất, mặt mũi bầm dập.
Nịnh Bảo ở bên cạnh, tận mắt nhìn thiếu gia hung ác đánh ông chủ, cậu sợ tới mức tim như bị bóp nghẹt, có lẽ mình sẽ là người tiếp theo bị đánh.
Nịnh Bảo vội vàng ngồi xuống, bảo vệ đầu mình rồi cầu xin tha: “Thiếu gia, đừng đánh tôi, tôi biết tôi sai rồi.”
Ôn Thời Kình bước từng bước về phía Nịnh Bảo, vẻ hung hăng trên mặt còn chưa hoàn toàn biến mất, sắc mặt trông thật đáng sợ: “Hửm? Em sai sao?”
Nịnh Bảo ngồi trên mặt đất, nghiêm túc thừa nhận sai lầm của mình: “Nịnh Bảo không nên làm chuyện dâʍ đãиɠ như vậy khi thiếu gia hôn mê…”
Người hầu nhỏ thực sự nghĩ đây là một sai lầm, nhưng cậu không biết rằng thiếu gia của mình lại thích sự dâʍ đãиɠ của cậu.
Ôn Thời Kình cúi người, bế người hầu nhỏ đang ngồi dưới đất lên, hỏi: “Tại sao lại trốn anh?”
Cả người đều nằm trong vòng tay của thiếu gia, Nịnh Bảo cố gắng giãy dụa, nhưng thiếu gia càng lúc càng ôm chặt.
Nịnh Bảo không giãy dụa nữa, cúi đầu nói nhỏ: “Nịnh Bảo sợ bị thiếu gia trả thù.”
Ôn Thời Kình kề sát mặt mình vào trán Nịnh Bảo hỏi: “Trả thù? Anh nói sẽ trả thù em lúc nào?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu gia ở gần như vậy, Nịnh Bảo lắp bắp một hồi cũng không nói nên lời.
Ôn Thời Kình nhìn khuôn mặt đang khóc của người hầu nhỏ, anh cảm thấy vô thương tâm liền tiến lên hôn cậu một cái, hỏi: “Em thích anh sao?”
Đương nhiên Nịnh Bảo rất thích thiếu gia, nhưng cậu biết trong lòng thiếu gia đã có người khác, hơn nữa thiếu gia cũng sắp đính hôn với người đó, cho dù cậu có thích thì cũng không thể thừa nhận.
Nịnh Bảo hoảng sợ, lắc đầu nói: “Không…”
Sắc mặt Ôn Thời Kình lập tức thay đổi, anh đè Nịnh Bảo lên quầy thu ngân, trực tiếp cởϊ qυầи của Nịnh Bảo ra.
Nịnh Bảo hoảng hốt vùng vẫy tay chân: “Đừng… Thiếu gia… Đừng…”
Ôn Thời Kình cũng xé phăng chiếc qυầи ɭóŧ dùng để che chắn cuối cùng trên người Nịnh Bảo đi, dươиɠ ѵậŧ nhỏ hồng hào lộ ra bên ngoài , bên dưới dươиɠ ѵậŧ là tiểu huyệt đã ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠.
Ôn Thời Kình không tự chủ được dùng ngón tay khuấy đảo tiểu huyệt của Nịnh Bảo: “Vừa nhìn thấy anh đã chảy da^ʍ thuỷ, còn dám nói không thích anh.”
Nịnh Bảo nắm bàn tay đang khuấy đảo bên trong tiểu huyệt của thiếu gia: “Thiếu gia … đừng … lỡ như có người đi vào…”
“Không phải em rất thích cho người khác xem tiểu huyệt sao? Nếu có người vào thì để hắn được chiêm ngưỡng tiểu huyệt xinh đẹp của em.” Ngoài miệng Ôn Thời Kình nói như vậy, nhưng thật ra anh không bao giờ để những kẻ khác nhìn thấy tiểu huyệt của Nịnh Bảo.
Nhưng Nịnh Bảo lại run lên vì sợ hãi, cậu không ngừng cầu xin lòng tha: “Thiếu gia, làm ơn, đổi chỗ … đừng làm ở đây …”
Nịnh Bảo không muốn cho người khác nhìn tiểu huyệt của mình, không muốn người khác dùng ánh mắt bẩn thỉu nhìn chằm chằm hạ thể dị dạng của mình.

Bình luận

Để lại bình luận