Chương 21

Ở lại Anh hai ngày, Trịnh Bạch Ngọc liền bay về nước. Phương Sở còn công việc nên không thể cùng cô quay về.
Hai ngày này hai người đi dạo vào mỗi buổi chiều, cùng đi xem triển lãm, đi ăn cơm rồi quay về khách sạn.
Vì một màn đêm trước nên ngày hôm sau Phương Sở không dám chạm vào Trịnh Bạch Ngọc, cộng thêm vẻ ghét bỏ của cô nên chỉ thành thật ôm cô ngủ.
Trước hôm cô đi lại lăn lộn thêm hai lần nhưng đều nhẹ nhàng, ôn nhu.
Nhưng cũng khiến Trịnh Bạch Ngọc chết chìm trong nét ôn nhu đó.
Phương Sở nói sẽ cố gắng trở về trước giáng sinh. Trịnh Bạch Ngọc chỉ dặn dò vài câu rồi lên máy bay trở về.
Tình cảm ngày càng tiến triển nhưng công việc của ai người đó làm. Trịnh Bạch Ngọc tìm đến Phương Sở đã là một bước tiến mà chính Phương Sở cũng không ngờ tới. Cô chậm chạp tiến đến những mỗi bước đều chắc chắn.
…………….
Phương Cẩm cảm thấy bạn mình gần đây rất lạ. Nghỉ phép mấy ngày không rõ tung tích, khi trở về thì xinh đẹp hơn trước rất nhiều.
Nhưng khi trở về lại luôn ăn mặc kín kẽ, ngay cả váy cũng không mặc mà luôn mặc quần dài.
Có lần vô tình Phương Cẩm nhìn thấy một vài chổ trên cơ thể cô ấy có vết bầm tím.
Nếu không phải hiểu tính bạn mình không dễ bị bắt nạt, có khi Phương Cẩm còn nghĩ đến chuyện cô ấy bị bạo hành. Chút nữa đòi báo cảnh sát nhưng nghĩ lại thì thấy không ổn lắm.
Là ai dạy hư bé cưng? Là ai có thể lăn lộn một cơ thể non mềm đến như vậy? Tên chó nào?
Cho nên Phương Cẩm bắt đầu theo dõi Trịnh Bạch Ngọc mỗi khi tan làm.
Nhưng suốt 2 tuần qua lại không thấy bạn mình tiếp xúc với ai. Đàn ông mà cô ấy gặp không là đối tác cũng là nhân viên cấp dưới.
Nếu không phải Phương Sở bận đi công tác thì chắc chắn cô lôi anh đi theo mình điều tra.
Thời gian kéo dài không có gì khả nghi nên cô đành từ bỏ.
“Tuần sau tớ đi Bắc Kinh”
Trịnh Bạch Ngọc hỏi Phương Cẩm, thấy cô đang trầm ngâm suy nghĩ thì nhắc thêm vài lần nữa mới khiến Phương Cẩm hoàn hồn.
“làm gì?”
“Có nhà đầu tư muốn hợp tác”
“Cậu muốn mở rộng thị trường à?”
“ừm. Đi xem thử. Sẵn tiện có mấy buổi tiệc.”
“Vậy cậu đi đi, tớ bên này còn mấy dự án.”
Phương Cẩm nằm dài trên ghế sofa như cá chết. Cô tin vào mắt của bạn mình, dù mang danh nghĩa đồng sáng lập nhưng cô thừa biết trước giờ công ty đều do bạn mình chống đỡ. Năng lực nắm bắt thị trường cũng không thua kém ai.
Cô từng than thở vì sao mình không phải là đàn ông, nếu không đã theo đuổi Trịnh Bạch Ngọc từ lâu, có vợ xinh đẹp, tài giỏi như thế thì nửa đêm cũng cười mất.
Haiz anh mình tài giỏi như thế, ngay cả bạn thân cũng không thua kém, vì sao bản thân cô lại kém cỏi đến như thế. Hu hu cô chỉ giỏi làm một con cá muối thôi.
…………….
Đến Bắc Kinh Trịnh Bạch Ngọc không hề rãnh rỗi. Quả thật mục đích chính đến vì công việc.
Trịnh Bạch Ngọc liên tục đi gặp đối tác, tìm nhà đầu tư, xem xưởng, suốt một tuần chân không chạm đất. Tuy nhiên giống như cá gặp nước, công việc thuận lợi đến không ngờ.
Nhiều năm trở về Bắc Kinh cũng không khiến cô khó hòa nhập, đầu óc nhanh nhạy lại có kinh nghiệm từ trước nên hoàn toàn không sợ trời không sợ đất.
Sau khi gặp nhau ở Vân Nam, Mạc Đông Quân chủ động cho lời mời hợp tác, không có tình nghĩa cá nhân trong công việc, nếu không phải sống lại một đời chắc hẳn cô không có tư cách để bàn chuyện làm ăn với ông chủ Mạc.
Thương nhân luôn khiến người ta hận đến nghiến răng.
Đến ngày thứ 10, Trịnh Bạch Ngọc mới có thể buông bỏ công việc mà chính thức nghỉ ngơi.
Lần này cô đến trại đua ngựa dựa theo lời mời của Mạc Đông Quân và Giang Cảnh Thiên.
Hai chị em tuy rằng nhiều năm không gặp nhưng dường như không có khoảng cách.
Trịnh Bạch Ngọc còn được gặp gỡ cặp sinh đôi của hai người bọn họ. Đôi trai gái đã gần 6 tuổi. Bé trai là Mạc Quân Kỳ phong thái giống hệt ba, trầm ổn, chững chạc, bé gái là Mạc Nghệ Giai tính tình hoạt bát, lại thích cười.
Trịnh Bạch Ngọc vô cùng ngưỡng mộ tình cảm gia đình của Giang Cảnh Thiên.
Cô từng không có mục tiêu rõ ràng về chuyện kết hôn sinh con nhưng nhìn vào hạnh phúc gia đình của Mạc Đông Quân và Giang Cảnh Thiên một hạt giống chợt nảy mầm từ từ sinh trưởng.
..
Trên sân một con ngựa đang phóng như bay, bóng lưng trên lưng ngựa vô cùng kiều diễm, mái tóc được buộc gọn đang tung bay trong gió.
Mấy người Hà Bân, Triệu Vỹ, Đỗ Thanh vừa đến liền nhìn thấy. Tuy không nhìn rõ mặt nhưng cũng đủ biết đây là một người đẹp liền có chút ngả ngớn muốn tìm hiểu.
Hà Bân tìm quản lý trong sân hỏi người đang cưỡi ngựa trong sân là ai, quản lý chỉ lắc đầu nói không biết, được ông chủ Mạc dẫn đến. Hiện tại ông chủ Mạc đang nghỉ ở phòng trà với phu nhân.
Ban đầu Hà Bân còn tưởng anh Mạc dám dẫn bồ nhí sau lưng chị dâu nhưng nghe chị dâu cũng có mặt ở đây liền dập tắt suy nghĩ.
Nhưng người anh Mạc đem đến bọn họ không thể trêu chọc.
Hà Bân nói lại nguyên văn với hai tên kia, ba người nhìn thêm một lúc liền đi đến phòng trà. Lát nữa cũng biết người nào được đưa tới.
…..
Trịnh Bạch Ngọc lâu rồi mới cưỡi ngựa, ở Thượng Hải cũng có trại đua ngựa tư nhân nhưng cô rất ít khi lui tới. Vài năm đầu còn tìm đến nhưng về sau liên tục bận công việc nên liền bỏ qua.
Con hắc mã này Mạc Đông Quân nói là do Hàn Cẩn Du nuôi, trước đó có ý định tặng cho cô nhưng cô rời đi nên vẫn để ở đây chăm sóc đến giờ.
Trịnh Bạch Ngọc vô cùng yêu thích con ngựa này, sau khi phóng thỏa thích trên sân cô liền đi xuống dắt nó đi dạo.
Hắc Mã nghe tiếng huýt sáo quen thuộc liền mặc kệ ai đang dắt liền phóng như bay, Trịnh Bạch Ngọc hoảng hốt liền buông tay nhìn nó chạy đi. Cô nhanh chân chạy theo liền thấy nó đang đứng trước một người đàn ông, đầu cũng cọ sát vào tay người kia.
Càng đến gần càng thấy người kia rất quen, đến gần mới phát hiện Hàn Cẩn Du. Mà anh thì đang nhìn chằm chằm vào cô.
Hai người như quay lại thời điểm nhiều năm trước, thời điểm hai người còn vui vẻ, anh dạy cô cưỡi ngựa, dạy cô cách cho ăn, dạy cô cách làm quen với ngựa.
Hiện tại cô có thể áp dụng bài học anh dạy cô một cách thành thục, nhưng hiện tại cảnh còn, người vẫn ở đó nhưng tình cảm không thể như xưa.
Trịnh Bạch Ngọc từng đọc một câu: “Tam lý thanh phong tam lý lộ, bộ bộ thanh phong tái vô nhĩ”
(Tạm dịch: Ba dặm gió ba dặm đường, mỗi bước gió thoảng không có anh)
Thời khắc bình yên ngắn ngủi của bọn họ đã qua, giờ đây chỉ còn là những hồi ức ngắn ngủi, tuy không xa lạ nhưng lại chẳng thể tiếp tục thân quen.
Bọn họ nhìn nhau thật lâu, ai cũng không thể mở lời. Vận mệnh đã an bày lại không thể thay đổi kết cục.
“Liệu hai người bọn họ còn tiếp tục dây dưa?”
Triệu Vỹ đứng hút thuốc nhìn về hai người kia, thấy Trịnh Tú bước đến liền hỏi một câu không đầu không đuôi.
Rõ ràng lúc biết người phụ nữ trên sân là Trịnh Bạch Ngọc ba người Triệu Vỹ có chút bất ngờ, nhiều năm không gặp quả nhiên con người thay đổi đến không nhận ra.
Trịnh Tú nhìn một chút liền bật cười, nhàn nhã rút một điếu thuốc ra lắc đầu nói
“Không. Ít nhất trong chuyện này cô ta không có ý định dây dưa. Còn bạn của chúng ta thì tình cảnh hiện giờ không phải cậu không biết.”
“Cô ta cũng lợi hại thật đấy. Bây giờ gần như ngồi ngang mâm.” -Triệu Vỹ có chút mỉa mai.
Trịnh Tú sao không hiểu ý kia. Nhưng điều buồn cười là vẫn phải chấp nhận sự thật. Có những chuyện không thể xem thường phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp mà còn đủ độc ác.
“Một mình cô ta bò lên đến vị trí này thì ở đây không phải bỏ không. Có lúc cậu nên công nhận năng lực của người khác.”
Trịnh Tú không chừa mặt mũi chỉ tay vào đầu gõ gõ, sau đó dập điếu thuốc còn dang dở quay vào trong. Trịnh Tú là dân làm ăn, năng lực đối phương dù nam hay nữ đều không thể xem thường.
…………….
Một bàn 8 người ngồi trên bàn ăn không khí có chút ngượng ngùng, dù Hà Bân đã cố gắng chống đỡ tạo không khí nhưng vẫn không thể cứu vãn.
Ngoại trừ vợ chồng Mạc Đông Quân và Trịnh Tú xem như không có gì thì những người còn lại có chút lúng túng.
Đúng là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, nhiều năm trôi qua con người nhìn nhau cũng khác.
Trước đây Trịnh Bạch Ngọc là nhân vật không có quyền lên tiếng, giờ đây lại không thua kém ai, tuy gia thế không bằng nhưng làm ăn thì không thua kém.
“Ăn đi. Nhìn tôi làm gì?” – Hàn Cẩn Du ném một câu, nhàn nhã ăn uống như không có gì.
Mấy người muốn hóng chuyện như Hà Bân, Triệu Vỹ, Đỗ Thanh bị nghẹn ở cổ mãi không nhổ ra được.
Trịnh Bạch Ngọc không chịu nổi nữa, liền đặt đũa xuống, đứng lên cầm ly rượu nghiêm túc nói
“Mọi người không cần nhìn xem hai người bọn tôi dò xét nữa. Sau khi tôi rời đi thì quan hệ của tôi với Hàn gia đã chấm dứt. Bọn tôi cũng không còn mối quan hệ nào khác. Hiện tại tôi đang làm ăn nhỏ, nếu sau này có hứng thú mong mọi người giúp đỡ.”
Nhìn Trịnh Bạch Ngọc uống cạn ly rượu thì không khí cũng hạ nhiệt xuống. Trịnh Tú lại như có như không đá đểu một câu
“Hay cho làm ăn nhỏ. Cô có dám nhả thêm 10% cho tôi không. Mẹ nó lúc làm việc tại sao không nói dễ nghe như vậy.”
“Nhả thêm cho anh 20% thì tôi ăn cái gì sống?”
Trịnh Bạch Ngọc hiểu Trịnh Tú cho cô mặt mũi nên không mặn không nhạt trả lời lại một câu.
Tuy nhiên người nghe cũng đủ hiểu thái độ Trịnh Tú đối xử với Trịnh Bạch Ngọc hoàn toàn không xem cô là người ngoài.
“đến anh mà còn không nương tay. Cậu nghĩ cậu có quyền lên tiếng?” – Mạc Đông Quân lại thả thêm một mồi lửa.
“Ha! Đủ tàn ác” -Trịnh Tú lại cợt nhả
Câu này hoàn toàn đánh vào suy nghĩ của mấy người còn lại. Dám bàn chuyện làm ăn với hai người này thì gan đúng là không nhỏ.
Không khí trên bàn lại trở nên dễ thở. Hoàn toàn không còn chút ngượng ngập.
Mà từ đầu đến cuối chỉ có Hàn Cẩn Du là ít nói năng gì. Từ lúc nghe Trịnh Bạch Ngọc nói câu không còn mối quan hệ nào khác thì Hàn Cẩn Du cảm thấy không còn hứng thú gì buổi gặp mặt này. Thực tế đúng là như vậy nhưng nghe tận tai lại không dễ chịu gì.
Dứt khoát cũng đủ tàn ác.
****************

Bình luận

Để lại bình luận