Chương 218

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 218

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Ngày hôm đó trở về, Tề Mậu không khỏi hỏi “Sao mấy đứa nhỏ kia lại gọi em là chị, nhưng lại gọi anh là chú?”

Cô gái trợn mắt giận dữ nhìn anh “Bởi vì anh g͙ià rồi ”

Cô cảm thấy vô cùng vui mừng khi thấy anh đó im lặng, giận dõi.

Buổi tối khi cô đang nằm trên giường, mơ hồ nghe thấy tiếng đàn du dương từ bên ngoài truyền đến, cô cẩn thận lắng nghe, mở cửa đi vào phòng khách, thì ra là Tề Mậu đang chơi đàn.

Bóng lưng của người đàn ông trông có vẻ cô đơn tɾong đêm tối, cô đã the0 anh nhiều năm như vậy, nhưng cô không bao giờ biết rằng anh có thể chơi piano, thậm chi còn chơi rấthay, mặc dù cô không biết anh đang chơi khúc gì nhưng vẫn có thể nghe thấy nỗi bi thươռg tɾong đó.

Anh lặng lẽ chơi một lúc lâu, cô gái dựa vào cửa nghe hồi lâu, cô đột nhiên cảm thấy Tề Mậu thực ra rấtđáng thươռg, mẹ anh đã tự sát khi anh còn nhỏ, lại còn có một người cha tɾong mắt chỉ có tình nhân, một người bà độc đoán, người thật sự thươռg yêu anh không nhiều, chẳng trách anh muốn nắm giữ Thiên Tân để có chỗ mà nương tựa.

Trong thế giới của người trưởng thành, không có đúng có sai, chỉ nhìn kết quả, Tề Mậu đã sai sao? Cô đã sai sao? Cả hai đều đúng, cuối cùng dường như họ đều đạt được điều mình mong muốn, Tề Mậu nắm quyền điều hành công ty, cô cũng khiến người đàn ông đó đồng ý cầu hôn cô, nhưng tại sao họ lại không vui?

Kỳ thực nếu không có cô, Tề Mậu sẽ tốt hơn hiện tại

Người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, nhìn cô và mỉm cười.

“Em chưa ngủ à? Anh có làm phiền em không?” Anh hỏi.

“Em… không ngủ được, dậy đi dạo…” Vẻ mong manh và cô đơn trên gương mặt Tề Mậu khiến cô không đành lòng quay người rời đi như thường lệ, nhưng cô sợ phải ở lại cùng anh lâu hơn một chút .

“Em đi ngủ đây.” Diệp Tiểu Tiểu có chút bối rối, không phân biệt được tɾong lòng đang lẫn lộn cảm xúc gì.

“Tiểu Tiểú người đàn ông ngăn cô lại “Anh cũng không ngủ được, ra vườn ngồi với anh.”

Hai người đến chiếc ghế dài trên bãi cỏ ngồi xuống, Diệp Tiểu Tiểu nhìn trăng trên trời, nhớ tới khi Tề Mậu nhốt cô ở nhà, cô cũng nhìn ra ngoài cửa sổ như thế này, trăng vẫn như vậy, nhưng bọn họ không thể quay lại như cũ. .

“Hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh.” Tề Mậu nói “Buổi chiều anh đến gặp bà, vốn dĩ tôi muốn đưa em đi cùng.”

“…Anh nghĩ em sẽ không muốn. Khi trở về, anh tớ đón em ở trại trẻ mồ côi. Em nói anh g͙ià, anh đã nghĩ rấtlâu, anh quả thực đã g͙ià. Khúc nhạc vừa rồi anh đàn là do mẹ dạy, bà mất đã hai mươi năm rồi, anh cũng đã ở bên em mười năm. Mấy năm nay anh đã làm rấtnhiều chuyện sai, tɾong bộ phim mà em từng kể cho anh nghe trước đây, nam chính có được bảo vật và có thể du hành ngược thời gian, nếu ông trời trao cho anh cơ hội này, nếu anh cũng có thể quay ngược về quá khứ, anh nhất định đối với em bằng tất cả tấm lòng mình, sẽ không làm em thất vọng, sẽ không làm em buồn nữa…”

Bình luận

Để lại bình luận