Chương 22

Vân Tam thấy con gái bị uy hiếp, thần trí tỉnh táo lại, khuất phục gật đầu, Hướng Tông Đường không muốn làm khó ông quá nhiều, bảo cấp dưới cởi trói cho ông, nào ngờ vừa mới cởi trói, Vân Tam tựa như lò xo nhảy đến trước mặt Tông Đường, rút đao đâm, trong lúc điện quang lóe lên tất cả mọi người không kịp phản ứng, cứ như vậy một đao đâm trúng bụng Hướng Tông Đường.

“Ba-”

“Ông chủ -”

Hướng Tông Đường cảm thấy một cảm giác đau đón từ bụng truyền đến, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Đợi đến khi tỉnh lại, đã là một tuần trôi qua. Buổi sáng, Hướng Tông Đường cố sức mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt mông lung mơ hồ, hắn mê mang chớp chớp mắt vài cái mới dần dần rõ ràng, phản chiếu bộ dáng phòng bệnh viện cùng với cô gái nằm sấp trước giường mình, là Vân Thư. Tóc cô rối bời, dung mạo tiều tụy, hình như là rất mệt mỏi.

Hồi ức dần dần hồi phục, trong lòng Hướng Tông Đường nổi lên một trận hỏa hoạn, thân thể kìm lòng không được run lên, kéo theo vết thương trong bụng, đau đến nỗi hắn rít lên một tiếng, Hướng Tông Đường ép buộc mình tỉnh táo lại, nhắm mắt dưỡng thần.

Chỉ chốc lát sau, Vân Thư từ từ tỉnh lại, vẫn như thường lệ kiểm tra thân thể Hướng Tông Đường, không phát hiện ra gì khác thường, cô đứng dậy rửa mặt, sau đó lấy bình nước tiểu hứng nước tiểu cho Hướng Tông Đường, nhắm mắt giả bộ ngủ với Tông Đường, cho đến khi dưới thân mình xốc chăn lên, côn thịt bị bàn tay nhỏ bé của cô nắm lấy mới đột nhiên giật mình, suýt chút nữa kêu lên thành tiếng.

Hướng Tông Đường cố gắng khống chế bản thân không lộ ra bất cứ điều gì khác thường, trong lòng cảm thấy cực kỳ phẫn nộ: “Mấy tên cấp dưới làm cái gì vậy, y tá đâu mà để cho con đàn bà này chăm sóc tôi chứ…”

Hắn đang oán thầm, Vân Thư nghi hoặc nói: “Sao vẫn chưa tiểu ra…” Nói xong bàn tay nhỏ bé sục lên xuống thúc giục nước tiểu, điều này tra tấn Hướng Tông đường hỏng mất, đành phải cố gắng thả lỏng, “xè xè” tiểu ra.

Sau khi tè xong, Vân Thư lau cho hắn xong rồi đi ra ngoài, Hướng Tông Đường cẩn thận thở ra một hơi, không rõ Vân Thư bây giờ là tình huống gì, là sợ mình tống ba cô vào tù sao?

Chỉ chốc lát sau, Vân Thư trở về tỉ mỉ lau mặt lau cổ cho hắn, làm cho sạch sẽ thanh mát sảng khoái, Hướng Tông Đường cũng cảm giác trên người thoải mái hơn rất nhiều, bất mãn trong lòng giảm bớt một chút, lại làm bộ phối hợp uống cháo do cô đút.

Làm xong mọi thứ, Hướng Tông Đường cảm giác Vân Thư ngồi xuống bên cạnh hắn, trong chốc lát lại cảm giác một đôi tay nhỏ bé trượt trên mặt hắn, hắn càng không hiểu ra sao, chỉ đành không để lộ thanh sắc nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với Vân Thư.

Vân Thư thương tiếc vuốt ve gương mặt đẹp trai nhưng tái nhợt của Hướng Tông Đường, chỉ có lúc này cô mới dám thổ lộ tâm sự của mình: “Ba, ba có biết tại sao con phải rời đi không?” Cô cười khổ: “Con đoán là ba không biết, có phải ba còn tưởng rằng con ghét ba nên mới chọn rời đi đúng không, chắc chắn là vậy rồi…” Tay cô từ gò má trượt xuống, cầm lấy bàn tay to của Hướng Tông Đường, khẽ thở dài: “Sao có thể không hận chứ? Ba cưỡng hiếp con, lại khiến con yêu ba, sao mà không hận cho được? Ba bắt con làm gì cũng được, tha cho ba mẹ con là được -”

Nước mắt của Vân Thư rơi trên tay Hướng Tông Đường, xúc cảm nóng bỏng như hạt trân châu nhỏ, hơi thở của Hướng Tông Đường đều muốn ngừng lại, miệng khô, đại não chuyển động, Vân Thư lau nước mắt tiếp tục nói: “Ba mẹ mà biết con yêu ba, họ sẽ nhìn con như thế nào đay? Bọn họ còn không được bị tức chết, kẻ khốn nạn như ba chỉ biết sướng cho bản thân, cho tới bây giờ cũng không muốn những thứ này!”

“Ba con nghe nói con ly hôn còn nhất định phải kéo con đi xin lỗi ba, xin lỗi cái gì, xin lỗi tên khốn kiếp này sao?”

Bình luận

Để lại bình luận