Chương 22

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 22

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Mọi cười cười nói ầm ĩ vừa chơi trò chơi vừa uống bia, rất nhanh, một vài người đã say đến mức mê man không biết gì nữa.
Một đám người hết nằm trên đất rồi lại nằm trên sô pha, ngáy o o vang vọng khắp trời. Cả phòng bao như đã biến thành phòng ngủ của bọn họ.
Trái tim của Ngôn Khả Khả căng thẳng, cô vội vàng đi đến bên cạnh Vu Dương và lay anh ta: “A Dương? A Dương, anh tỉnh lại đi!”
Dù cho cô có dùng sức bao nhiêu thì Vu Dương vẫn không tỉnh dậy, anh ta cứ ngủ như một con lợn chết.
Ngôn Khả Khả lại chuẩn bị đi lay Trần Diễm.
Nhưng khi cô vừa đứng dậy, một cơ thể cao to đã vòng lấy Ngôn Khả Khả từ phía sau, ôm cô vào trong ngực, mùi rượu trong miệng trực tiếp phả lên lỗ tai và trên cổ của cô, rất ngứa.
Ngôn Khả Khả vừa quay lại đằng sau thì thấy quả nhiên là Quân Bạch.
“Đừng có la, tôi đã cho thuốc ngủ vào trong bia.”
Đôi tay của Quân Bạch giống như sắt, ôm chặt cô vào trong ngực anh, còn cô thì chẳng thể tránh thoát.
“Lẳиɠ ɭơ, côn ŧᏂịŧ lớn nhớ em gần chết.” Quân Bạch dâʍ đãиɠ thúc thân dưới vào cặp mông của cô, kẹp lấy nách Ngôn Khả Khả và nhấc cô ngồi lên đùi của mình.
“Quân Bạch, anh đừng làm vậy.” Ngôn Khả Khả luống cuống tay chân đẩy anh: “A Dương và mọi người vẫn còn ở đây!”
Quân Bạch bật cười xấu xa thành tiếng, không để ý đến lời cô mà tự quyết định và nói: “Hôm nay là sinh nhật của Vu Dương, tôi là bạn của cậu ấy, em là bạn gái của cậu ấy, dù sao vẫn phải tặng cho cậu ấy một phần quà mới được!”
Quân Bạch vừa nói vừa nhanh chóng dùng tay đặt lên bầu ngực của Ngôn Khả Khả, sau đó vuốt ve thật mạnh: “Em nói xem, chúng ta thao huyệt trước mặt cậu ấy, món quà này có được không?”
Sức của Quân Bạch rất mạnh, xoa bầu ngực khiến cô hơi đau đớn, Ngôn Khả Khả nhíu mày, khẽ nổi giận: “Quân Bạch, anh mạnh tay quá làm tôi đau đây này!”
Cô không vui, nhưng Quân Bạch càng không vui hơn. Mấy ngày qua, anh đều nhớ cô, không thèm liếc nhìn những người phụ nữ khác, chỉ vì muốn giữ lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ để bắn cho cô.
Còn cô thì sao? Không chỉ giả vờ không nhìn thấy anh mà còn muốn hát tình ca với Vu Dương trước mặt anh, còn rất vui vẻ nữa chứ!
Thế anh sẽ cố tình làm cho cô khó chịu! Quân Bạch nghĩ đến đây thì càng dùng sức xoa ngực, sắc mặt hung ác: “Tôi muốn cho em đau đấy!”
Khuôn mặt Quân Bạch nặng nề, dùng sức xé mạnh váy của cô, lại tháo hết cả áo ngực lẫn qυầи ɭóŧ của cô ra.
Ngôn Khả Khả lõa thể co lại thành một khúm, sợ hãi nhìn anh, Quân Bạch khi tức giận thật sự đáng sợ.
Đôi mắt Ngôn Khả Khả ngấn lệ, cô không dám phản kháng nữa, chỉ mềm giọng cầu xin: “Quân Bạch, đừng…đừng ở chỗ này được không? A Dương…bọn họ còn ở đây.”
Quân Bạch nhếch khóe miệng, gằn từng chữ: “Tôi càng muốn thao em ở trước mặt Vu Dương!”
Quân Bạch không bày vẽ nữa, sau khi cởi hết quần áo của hai người, anh ôm lấy eo của Ngôn Khả Khả, sao đó nâng côn ŧᏂịŧ lên cao và hung hăng đâm vào.
Tiểu huyệt của Ngôn Khả Khả vẫn còn khô ráo, Quân Bạch cắm vào như thế làm cô hơi đau, hơn nữa cô lại đang lo rằng Vu Dương tỉnh lại sẽ thấy nên đã bật khóc nức nở rất đáng thương.
Khuôn mặt Quân Bạch dữ dội, nhưng không an ủi cô, chỉ chú ý đúc toàn bộ côn ŧᏂịŧ lớn vào trong, bắt đầu thao một cách dữ dội.
Ngôn Khả Khả đã sớm thích ứng với nhịp điệu của Quân Bạch, chỉ một lát sau, cô đã tiết ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠.
“Lẳиɠ ɭơ, nhanh thế đã chảy nước rồi!” Quân Bạch cười nói: “Có phải rất thích quà sinh nhật của tôi tặng cho Vu Dương đúng không?”
Ngôn Khả Khả nghe anh nói vừa cảm thấy thẹn vừa khổ sở, rõ ràng bạn trai thân yêu đang ở bên cạnh, mà cô lại bị một người đàn ông khác thao đến mức phun dâʍ ŧᏂủy̠, thậm chí còn cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khi bị thao nữa.

Bình luận (0)

Để lại bình luận