Chương 22

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 22

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Trần Phượng trở thành chấp niệm tɾong lòng hắn, hắn cần phải biết rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm sau, Lục Tri Hạc xuấthiện trước cổng trường Tống Nhân Nhân.
Có đôi khi Tống Tụng và Lưu Nguyên Bạch bận rộn, việc đón đưa bé con đều giao cho tài xế, mỗi ngày tài xế đều đậu xe cách cổng trường khoảng 200m để đợi con bé ra, mặc kệ là mưa gió hay gì, xe vẫn đậu ở vị trí này. Lục Tri Hạc nhân lúc Tống Nhân Nhân mang cặp nhảy ͼhân sáo ra ngoài đã ngăn cản con bé trước khi tài xế gặp được con bé, sau đó hắn móc kẹo đã chuẩn bị sẵn ra đưa cho Tống Nhân Nhân.
Tối hôm đó hắn chỉ nhìn Tống Nhân Nhân một lúc,, hơn nữa đêm tối, ánh đèn đường không ngủ sáng, Lục Tri Hạc chỉ cảm thấy con bé có chút quen quen thôi, lúc hắn định nhìn kỹ lại, con bé đã bị Lưu Nguyên Bạch ôm đi. Tống Tụng làm việc đâu ra đấy, tạm thời hắn không tìm được manh mối gì từ chỗ cậu, chỉ có thể chuyển mục tiêu sang con bé. Nhưng tối ngày hôm đó hắn phát hiện vấn đề của con bé, tɾong lòng không khỏi có chút tức giận.
Hắn không biết tại sao lại tức giận, hắn chỉ cảm thấy con bé lại nhận kẹo của mình đưa, còn vui vẻ cảm ơn hắn, mở gói kẹo ra, ăn kẹo bên tɾong, làm cho hắn vô thức nhíu mày lại.
Đứa nhỏ này thật sự không biết bên ngoài hiểm ác như nào, ai đưa đồ gì cũng dám ăn hết.
Hành vi của Lục Tri Hạc đã vượt giới hạn, nhưng hắn chỉ còn cách đâm lao phải theo lao, hắn dẫn đứa bé vào một nhà hàng, nói với con bé là muốn ăn gì thì cứ gọi, hắn sẽ mua cho con bé.
Tống Nhân Nhân gọi cả đống đồ ăn bình thường không được cho ăn ra, nhìn bàn đầy thức ăn mình thí¢h nhất, con bé cười đến đôi mắt cong lại thành vầng trăng khuyết, khuôn mặt đỏ bừng giống như đóa hoa nhỏ đang nở rộ.
“Cảm ơn chú ”
Lục trước mặt mình khiến người ta yêu thí¢h tới vậy nếu là con hắn thì tốt rồi, con bé muốn sao trên trời hắn cũng hái xuống đưa cho con bé.
“Bình thường cháu không được ăn mấy thứ này sao, không sao cả, hôm nay cháu muốn ăn gì thì cứ ăn đi, chú sẽ nói chuyện với cha cháu, cháu không cần lo lắng.”
“Dạ dạ, chú thật tốt với cháụ”
Tống Nhân Nhân gặm miếng gà rán, vụn bột dính bên khóe miệng con bé, Lục Tri Hạc giúp con bé lau sach.
“Nhân Nhân, mẹ cháu đâu?”
Tống Nhân Nhân ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên cảm xúc thay đổi “Cháu không có mẹ, ba nói lúc sinh ra cháu, mẹ đã mất rồi.” sau đó con bé lại hưng phấn lên “Nhưng cha Lưu là mẹ của cháu, cha cùng ba rấttốt với cháu ”
“Vậy Nhân Nhân sinh ra ở đâu?”
“Ở một bệnh viện.”
”Bệnh viện nào?”
Tống Nhân Nhân chớp mắt, không ăn nữa “Chú, chú muốn hỏi cháu chuyện này để làm gì?”
“Nhân Nhân cũng không biết, nghe ba nói lúc sinh cháu ra là ở nước ngoài, chuyện khác cháu không biết.”
Lục Tri Hạc xoa đầu tóc mềm mại của con bé, dịu dàng nói “Nhân Nhân, cháu ăn đi, chú không hỏi nữa. Xin lỗi cháu vì đã nhắc tới chuyện đau lòng của cháụ”
Tống Nhân Nhân lại tiếp tục gặm gà rán, dường như cảm xúc chẳng dao động nhiềụ
Chỗ đứa nhỏ cũng không hỏi ra chuyện lớn lao gì, Lục Tri Hạc mang con bé trở về nhà họ Tống. Sau khi Tống Tụng biết con bé trở về, vội vàng chạy từ trên lầu xuống, nhìn thấy con bé bình an vô sự, cậu tức giận tới không nhẫn nổi nữa, cậu ôm con bé, nói to với Lục Tri Hạc “Anh dẫn con bé đi sao không nói trước với tôi một tiếng? Anh có biết chúng tôi tìm con bé bao lâu rồi không? Lưu Nguyên Bạch vẫn ở bên ngoài tìm con bé, đã trễ như vậy rồi nhưng chẳng ai ăn uống gì hết, anh dẫn con bé ra ngoài chơi lại vô cùng thoải mái tự tại đấy.”
Đây là lần đầu tiên Lục Tri Hạc nhìn thấy Tống Tụng tức giận như vậy, hắn chỉ tiếp xúc đôi lần với Tống Tụng, hắn cảm thấy cậu sẽ không mất kiểm soát khi đứng trước bất kỳ chuyện gì, cậu vĩnh viễn là một người chu toàn, đâu ra đó, là một Tống tổng làm việc quyết đoán, lưu loát.

Bình luận (0)

Để lại bình luận