Chương 22

‘’Duẫn tử cậu đừng đoán lung tung, tớ làm sao có thể thích Hứa Nhất Đình!’’ Lâm Duyệt dứt khoát phủ nhận: “Tớ… Tớ có bạn trai rồi! ”

Duẫn tử nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng không tin, há miệng còn muốn truy vấn tiếp: “Cậu…”

Ting…

Tiếng chuông vang lên cắt đứt sự tò mò của Duẫn tử, cũng kịp thời cứu Lâm Duyệt. Cô vừa xoay người muốn vào lớp học, thì nhìn thấy Hứa Nhất Đình đứng ở cửa lớp nhìn cô.

Anh đứng đó bao lâu rồi?!

Lâm Duyệt có chút lo lắng nếu anh nghe được cuộc đối thoại giữa cô và Duẫn tử. Duẫn tử vừa rồi nhắc tới chuyện cô trốn tránh anh và thích anh, nếu Hứa Nhất Đình nghe được, mặc kệ anh có tin hay không, người bình thường nghe được những lời này, nhất định sẽ cảm thấy tò mò về đối phương chứ? Nhưng Lâm Duyệt cũng không hy vọng Hứa Nhất Đình có hứng thú với cô.

Nhưng Hứa Nhất Đình chỉ nhìn cô một cái rồi mặt không chút thay đổi mà rời đi, chỉ đơn thuần là lúc đi ra khỏi phòng học vừa vặn đối diện với cô. Phản ứng của Hứa Nhất Đình quá mức bình tĩnh, hoàn toàn không giống nam sinh ở độ tuổi này khi nghe được có người trốn tránh mình hoặc thầm mến mình.

Cho nên, hẳn là anh không nghe thấy gì hết?

Lâm Duyệt đương nhiên không thể trực tiếp đi hỏi anh, đành phải âm thầm quan sát. Sau khi cô phát hiện Hứa Nhất Đình không có chút khác thường nào, cũng không có bày ra bộ dáng tò mò với cô, Lâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, xem ra lúc đó anh thật sự không nghe thấy cô và Duẫn tử nói chuyện.

Thời gian trôi qua rất nhanh, năm nhất cấp ba kết thúc trong nháy mắt, phân khoa văn học khoa học. Lâm Duyệt chọn nghệ thuật tự do, Hứa Nhất Đình lại chọn khoa học như tương lai cô biết. Phòng học của sinh viên nghệ thuật và khoa học ở hai bên của tòa nhà giảng dạy, cửa ra vào bình thường và cầu thang không giống nhau. Hứa Nhất Đình và Lâm Duyệt cách nhau rất xa.

Cho đến nay, Hứa Nhất Đình không còn xuất hiện trong lớp của Lâm Duyệt nữa.

Đã 3 năm kể từ khi Lâm Duyệt xuyên qua, Lâm Duyệt 18 tuổi và Hứa Nhất Đình đã trở thành học sinh lớp 12 chuẩn bị cho kì thi đại học.

Sau khi thay đổi tương lai, Lâm Duyệt và Hứa Nhất Đình không còn gặp nhau nữa, lúc này cô mới ý thức được thì ra những năm tháng trung học lúc trước có Hứa Nhất Đình làm bạn đáng quý trọng biết bao, khi đó Hứa Nhất Đình sẽ cùng cô trốn tiết tự học đến cửa hàng nhỏ uống nước ngọt, hết học kỳ sẽ giúp cô mang theo một rương sách nặng nề về nhà, cuối tuần sẽ dạy thêm toán và tiếng Anh cho cô…

Cuộc sống trung học không có Hứa Nhất Đình trở nên vô cùng nặng nề, Lâm Duyệt cũng chỉ có thể chuyển lực chú ý đến học tập, cho nên hai năm nay cô vẫn luôn vùi đầu trong sách vở, nếu cứ đắm chìm trong hồi ức trước kia, cô sợ mình sẽ sụp đổ.

Sau khi phân khoa nghệ thuật và khoa học, Lâm Duyệt đã rất ít khi nhìn thấy Hứa Nhất Đình, nhưng cô thường xuyên từ bên cạnh nghiêng người, cố ý vô tình hỏi thăm tin tức của anh với các bạn học khác. Chú ý Hứa Nhất Đình đã trở thành thói quen của Lâm Duyệt nhiều năm nay, cho dù bây giờ hai người không còn quan hệ gì nữa, cô vẫn nhịn không được đi len lén nghe ngóng nhất cử nhất động của Hứa Nhất Đình.

Cô tự giễu cười, bây giờ cô không khác gì một người yêu đơn phương, thích anh ấy nên cô mới im lặng nhìn anh, như một đứa ngốc vậy.

Nhưng mà gần đây không thể hỏi thăm được. Bây giờ là kỳ nghỉ đông, mặc dù còn vài ngày ngày học thêm nữa, nhưng những ngày này thực sự không cần phải đi học. Nhớ lúc trước kỳ nghỉ đông năm lớp 12, Hứa Nhất Đình mỗi ngày đều kéo cô đến thư viện thành phố để giúp cô học tập, nhưng cô không muốn; hiện tại cô sẽ phải chủ động học tập thật tốt, vì bên cạnh Lâm Duyệt đã không còn Hứa Nhất Đình nữa…

Lâm Duyệt đứng trước thư viện thành phố từng quen thuộc, thở dài một hơi. Thư viện này là nơi luôn tồn tại trong kí ức của cô và Hứa Nhất Đình, lần đầu tiên cô đi vào vẫn là Hứa Nhất Đình dẫn cô tới, sau đó biến thành nơi hai người học thêm vào cuối tuần, sau đó cô đã tỏ tình với Hứa Nhất Đình ở trong thư viện này…

Bình luận

Để lại bình luận