Chương 22

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 22

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lâm Nguyệt cất hết ảnh chụp vào túi xách
Lúc cô về đến nhà đã là chiều tối, cô ra sau vườn ngắm cá vàng bơi trong hồ một lát, thời gian cũng vừa đến lúc.
Không lâu sau, một tiếng chuông gió vang lên ngoài cửa, Lâm Liệt đã về nhà.
Lâm Nguyệt nhẹ nhàng chạy bước nhỏ ra cửa. Lâm Liệt mặc tây trang đứng thẳng tắp trước cửa, đang dang rộng hai tay với cô.
Lâm Nguyệt nhào vào lòng anh, làm nũng: “Anh trai!”
“Có nhớ anh không?” Lâm Liệt yêu thương xoa đầu cô, ánh mắt mềm mại đến mức có thể nhỏ nước.
Tiếc rằng họ đang đứng trước cửa nhà, Lâm Liệt kìm nén tình cảm, không cúi đầu hôn cô.
“Nhớ nhiều lắm.” Lâm Nguyệt cọ xát cơ thể của mình với thân thể của anh, mùi vị trên người Lâm Liệt khiến cô rất yên tâm.
Hai anh em về nhà, Lâm Liệt cởi tây trang, đeo tạp dề lên người, lập tức từ một người đàn ông thành đạt biến thành ông chủ gia đình.
Lâm Nguyệt ôm chặt anh, bám dính lấy anh, ảnh hưởng anh nấu cơm.
Lúc này di động trong túi quần reo lên, cô cúi đầu mở màn hình lên xem thì thấy là tin nhắn trong nhóm chat của công ty.
Kỳ nghỉ ngắn của cô đã kết thúc, ngày mai cô phải tiếp tục đi làm.
Hôm sau, Lâm Nguyệt bị tiếng chuông của đồng hồ báo thức đánh thức.
Lâm Liệt đêm qua nằm ngủ bên cạnh cô đã đi làm từ sáng sớm, để lại sữa bò và sandwich trên bàn cho cô, vẫn còn nóng hôi hổi.
Lâm Nguyệt dọn dẹp qua loa một chút, mặc váy công sở rồi ra khỏi cửa.
Vừa đến công ty, sếp đã gọi cho cô một cú điện thoại.
“A lô, sếp Tần.” Lâm Nguyệt vừa đi đường vừa nghe điện thoại.
“Bây giờ cô đi mua ly café cho tôi, không cần quẹt thẻ, trực tiếp đưa lên văn phòng cho tôi.” Giọng nói trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia.
Thế là Lâm Nguyệt vừa rời khỏi thang máy lại phải quay về. Sếp nói gì thì phải nghe nấy, cô chỉ là một trợ lý nhỏ, còn có thể làm gì được đây?
Tần Thư là ông chủ của cô, 28 tuổi đã trở thành tổng tài của một công ty niêm yết.
Nghe nói gia cảnh của Tần Thư cực kỳ hùng hậu, bản thân anh cũng thông minh quyết đoán, không ham muốn nữ sắc, vừa thấy đã biết là người làm việc lớn, cho nên mới sớm đạt được thành tựu như ngày nay.
Lâm Nguyệt đi đến trước văn phòng, Tần Thư đang ở bên trong chờ café của cô.
“Hôm nay cô đến trễ hơn lần trước năm phút. Cô có tâm sự gì à?”
Trước tấm kính sát đất khổng lồ, bóng dáng cao lớn thẳng tắp quay sang nhìn Lâm Nguyệt.
Tần Thư đeo đôi kính gọng vàng, gương mặt rất tuấn tú, chẳng qua khi bị anh nhìn chăm chú, Lâm Nguyệt cảm thấy cả người mình như bị đóng băng.
Nhậm chức đã mấy tháng, cô vẫn trốn tránh khi đối diện với ánh mắt của anh.
“Lúc đi qua đường cái, tôi đỡ một bà cụ đi cùng.”
Lâm Nguyệt ấp úng giải thích. Chẳng lẽ cô lại thẳng thắn là đêm qua bị Lâm Liệt giày vò đến nửa đêm, chân đau quá nên phải đi từ từ?
Tần Thư gật đầu, tiếp nhận café của cô, không nói thêm câu gì.
Lâm Nguyệt đứng bên cạnh anh, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, chỉ có thể cẩn thận hỏi một câu: “Sếp Tần, vậy tôi đi làm việc nhé?”

Bình luận (0)

Để lại bình luận