Chương 22

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 22

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

– Sự Ỷ Lại Ngọt Ngào Và Đêm Bình Yên
Bữa tối được Lục Diễm gọi từ một nhà hàng sang trọng gần đó mang tới. Trình Niệm Niệm ngồi trên ghế sô pha, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình của anh. Vạt áo chỉ che vừa đủ qua mông, để lộ đôi chân thon dài trắng muốt.
Lục Diễm bưng bát cháo tổ yến nóng hổi đến, không ngồi đối diện mà trực tiếp kéo cô ngồi lên đùi mình.
“Há miệng.” Anh múc một thìa cháo, thổi nguội rồi đưa đến bên môi cô.
Trình Niệm Niệm có chút không quen với sự thân mật quá mức này, cô lí nhí: “Em tự ăn được mà…”
“Ngoan, tay em run thế kia, cầm thìa sao nổi?” Anh liếc nhìn bàn tay cô, ánh mắt trêu chọc.
Trình Niệm Niệm đỏ mặt. Đúng là tay cô vẫn còn hơi run vì dư chấn của trận “vận động” kịch liệt ban nãy. Cô đành ngoan ngoãn há miệng, nuốt thìa cháo anh đút.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng thìa va chạm nhẹ vào bát sứ. Lục Diễm kiên nhẫn đút cho cô từng miếng, thỉnh thoảng lại đưa tay lau vệt cháo dính trên mép cô, rồi thản nhiên đưa ngón tay đó vào miệng mình mút sạch. Hành động tự nhiên và đầy tính chiếm hữu ấy khiến tim Trình Niệm Niệm đập loạn nhịp.
Cô ngước nhìn anh. Lục Diễm lúc này không còn vẻ lạnh lùng, cao ngạo thường thấy ở trường. Anh mặc bộ đồ ở nhà màu xám tro, tóc mái rủ xuống trán, trông dịu dàng và gần gũi đến lạ.
“Anh…” Cô ngập ngừng.
“Hửm?”
“Anh… hình như khác với lời đồn quá.”
“Lời đồn thế nào?”
“Thì là… lạnh lùng, khó gần, cấm dục…” Cô vừa nói vừa len lén quan sát biểu cảm của anh.
Lục Diễm bật cười, đặt bát cháo xuống bàn, siết chặt vòng tay ôm lấy eo cô. Anh cúi xuống, cọ mũi mình vào mũi cô, giọng nói trầm thấp đầy từ tính: “Với người khác thì đúng là vậy. Nhưng với em…” Anh cắn nhẹ lên vành tai cô. “…anh không cấm dục nổi.”
Trình Niệm Niệm rùng mình, vùi mặt vào hõm cổ anh để che đi sự xấu hổ. Cô hít hà mùi hương nam tính trên người anh, cảm thấy bình yên đến lạ thường.
“Lục Diễm, em muốn về trường…” Cô nhỏ giọng nói, dù trong lòng có chút không nỡ.
Lục Diễm nhíu mày, nhìn đồng hồ. Đã muộn rồi. Hơn nữa, nhìn bộ dạng đi lại khó khăn của cô lúc nãy, anh sao nỡ để cô về.
“Đêm nay ở lại đây.” Giọng anh mang theo sự kiên quyết không cho phép phản đối. “Em đi đứng còn không vững, về ký túc xá để bạn bè cười cho à?”
“Nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả. Ngủ với anh.”
Thấy cô vẫn còn do dự, anh bồi thêm một câu: “Anh thề, chỉ ôm em ngủ thôi. Không làm gì cả.”
Trình Niệm Niệm nhìn vào mắt anh, thấy trong đó sự chân thành (dù có chút miễn cưỡng của một con sói đói). Cuối cùng, cô gật đầu.
Đêm đó, trên chiếc giường rộng lớn, Trình Niệm Niệm nằm gọn trong vòng tay vững chãi của Lục Diễm. Anh ôm cô từ phía sau, lưng cô dán chặt vào lồng ngực ấm áp của anh. Một chân anh gác lên chân cô, tay vòng qua eo, tạo thành tư thế bảo hộ tuyệt đối.
Côn thịt của ai đó vẫn còn thức, cứng ngắc chọc vào mông cô qua lớp vải mỏng, nhưng đúng như lời hứa, anh không làm gì quá giới hạn. Anh chỉ hôn nhẹ lên tóc cô, thì thầm chúc ngủ ngon.
Trình Niệm Niệm nhắm mắt lại, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của anh. Cảm giác an toàn tuyệt đối bao trùm lấy cô. Cô biết, mình đã rơi vào lưới tình của người đàn ông này mất rồi, và cô tình nguyện ở lại đó.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận