Chương 220

Mặc dù là sinh đôi, cùng một ngày ra đời nhưng Hằng Nguyệt lại hiếu động ầm ĩ hơn chút. Yến Thăng lúc này còn nằm trên giường nhỏ trở mình đã ngủ tiếp. Hằng Nguyệt ngược lại ở trên người phụ hoàng đòi ôm hôn, há miệng lộ ra răng sữa gặm cắm đến mức trên mặt Yến Tề Quang lưu lại mấy vết răng nho nhỏ cùng nước miếng.
Từ khi đứa nhỏ sinh ra, Hộ Nghi cũng thường thấy dáng vẻ chật vật này của hắn. Yến Tề Quang sớm đã thành thói quen, ôm Hằng Nguyệt vững vàng tɾong ngực, bàn tay ấm áp vỗ nhè nhẹ sau lưng đứa nhỏ, lại đi lại chậm rãi tɾong phòng. Không biết qua bao lâu, mới rốt cuộc dỗ được tiểu ma vương đi ngủ.
Hắn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhẹ nhàng từ từ đặt Hằng Nguyệt vào giường nhỏ. Hằng Nguyệt khoé miệng phun bong bóng an ổn mà ngủ.
Yến Tề Quang nhìn hai cái yếm tươi sáng trên người hai đứa nhỏ, cười nói “Yếm nhỏ trên người Thăng Nhi cùng Nguyệt Nhi là tay nghề của Nghi Nương sao?”
Thấy Hộ Nghi gật đầu, Yến Tề Quang bên cạn♄ nàng, thật cẩn thận thấp giọng hỏi “Hôm nay là Tết Khất Xảo phải xâu chỉ luồn kim, Thăng Nhi cùng Nguyệt Nhi đều có vậy ta thì sao?”
Hộ Nghi chỉ cười, cũng không nói chuyện.
Yến Tề Quang dưới đáy lòng thầm than một tiếng, ôm nàng, thay đổi đề tài.
Qua hai tháng, Yến Thăng cùng Hằng Nguyệt đều một tuổi.
Yến tiệc tròn một tuổi của hai đứa nhỏ được làm rấtlớn. Bởi vì ngoại trừ sinh nhật một tuổi còn là lễ sắc phong thái tử của Yến Thăng.
Tuy Hộ Nghi không cần tự tay làm lấy nhưng cả ngày loay hoay nhìn đến thân thể cũng mệt mỏi chịu không nổi. Thời điểm Yến Tề Quang mới từ sau yến tiệc trở về, đã nhìn thấy Hộ Nghi nửa nằm ở trên giường, đã mệt đến ngủ thiếp đi rồi.
Hắn nhẹ nhàng đi qua, tay ͼhân nhẹ nhàng muốn ôm nàng lên, cánh tay vừa chạm vào đã thấy nàng mở hai mắt, ánh mắt mắt sâu kín khi tỉnh lại nhìn vào hắn.
Nàng vốn ngủ không sâu thế cho nên chỉ cần hơi một chút có động tĩnh liền tỉnh lại.
Thấy Yến Tề Quang cũng không nói lời nào, ngồi dậy nửa quỳ ở trên giường vươn tay cởi y phụchắn, động tác bất ngờ mà thô bạo.
Yến Tề Quang sửng sốt, thấy nàng thần sắc có dị thường, không khỏi miễn cưỡng trêu đùa “Nghi Nương là muốn?”
Hộ Nghi mím môi không nói lời nào, tay chỉ lo cởi y phụcxuống, Yến Tề Quang thật mau đã bị cởi áo ngoài ra cuối cùng chỉ còn lại có áo tɾong, Hộ Nghi mới dừng tay.
Bên tɾong vẫn là một chiếc áo tɾong đã cũ kĩ, màu sắc ban đầu vốn dĩ trắng tinh hiện tại đã hơi ngả vàng. Bởi vì giặt quá nhiều lần cho nên chất liệu tốt đến mấy cũng bạc mỏng đi rấtnhiềụ Chỉ là một chút vết máu ảm đạm năm xưa vẫn cố chấp lưu lại trên đó. Họ Nghi gắt gao nhìn chằm chằm dấu vết máu được lưu lại, im lặng hồi lâụ
Yến Tề Quang đôi mắt thật sâu nhìn nàng, như có cảm giác đem nắm lấy tay nàng tɾong lòng bàn tay chính mình, nhẹ nhàng mà thở dài.
Lại nghe thấy Hộ Nghi rốt cuộc mở miệng nói “Cũ như vậy còn mặc nó làm cái gì? Huống hồ trường hợp hôm nay, bên ngoài lại mặc long trọng, chàng không cảm thấy không ổn sao?”
Hôm nay là lễ sắc phong Hoàng Thái Tử, Yến Tề Quang mặc trên người chính là lớn lễ phục̶. Huống chi thường phụcngày thường của hắn đều hết sức tinh xảo, càng miễn bàn đây là trường hợp long trọng. Hắn mặc lớn lễ phụcđế vương cùng mũ miệng vừa hoa mỹ lại uy nghiêm, phía trên thêu ͼhân long uốn lượn, toàn bộ lễ phụctừng đường kim mũi chỉ đều cực kỳ tinh xảo.
Nhưng bên tɾong lại là chiếc áo tɾong cũ kĩ, đến đường chỉ cũng đều thô ráp thiếu tinh tế.
Yến Tề Quang ôn nhu nhìn nàng, nói “Bởi vì, nó ở tɾong lòng trẫm chính là tốt nhất.”
Cả người nàng như rơi vào tɾong mắt hắn, tɾong lòng kích động hồi lâu mới nói “Có gì tốt đâu, tɾong cung này có nhiều chiếc tốt hơn gấp nhiều lần, ngày mai bỏ đi, không cần mặc nữa?”
Yến Tề Quang lắc đầu, chăm chú nhìn chằm chằm Hộ Nghi, tay chậm rãi vân vê chỗ vải vẫn còn lưu lại vệt máu kia, thanh âm thực nhẹ nhàng lại càng thêm ôn nhu, nói “ Cho dù nhiều cũng không thể so được với cái này. Mà dù có ba ngàn con sông, ta cũng chỉ nguyện uống một gáo nước.”
Ngày hôm sau thời điểm Yến Tề Quang chuẩn bị lâm triều, Hộ Nghi còn chưa dậy, hắn đã chậm rãi bước tới gian ngoài rồi, Lộc Hải mới mang theo nhóm tiểu thái giám tiến vào hầu hạ hắn rửa mặt thay quần áo.
Yến Tề Quang tɾong lúc vô tình nhìn lướt qua một loạt đồ trên khay nhóm tiểu thái giám kia đang bưng, phía trên là long bào, triều châu, mũ miện đều là vật hàng ngày, cho đến khi nhìn đến một khay cuối cùng.
Ánh mắt hắn bỗng ngưng lại.
Trên khay kia là một chiếc áo tɾong tuyết trắng, bên cạn♄ đó là một chiếc khăn tay.
Hắn không thể tin được mà cầm lên, đường may tuy rằng so với y phụcthường ngày trên người hắn không tinh xảo bằng. Nhưng khi cầm cái áo này tɾong tay, Yến Tề Quang lại cảm thấy nặng̝ tựa ngàn cân.
Hắn cầm khăn tay lên, mặt trên còn thêu hoạ tiết, không phải ͼhân long uốn lượn thường thấy trên người mà trên khăn được thêu uyên ương cùng hoa sen, hoạ tiết đa dạng vô cùng quen thuộc.
Lộc Hải đi lên hầu hạ hắn thay quần áo, nhẹ giọng nói “Nương nương hôm qua phân phó nói bệ hạ thường xuyên mặc chiếc áo tɾong đã cũ kia, nói cho bệ hạ đổi áo tɾong mới. Khăn cũng là mới. Nghe Trúc Thanh nói, nương nương đã làm từ lâu, từ Thất Tịch đã bắt đầu làm.”
Yến Tề Quang run rẩy nhắm mắt lại, hồi lâu mới bình phụccảm xúc, trân trọng mà ôm khăn đặt ở tɾong lòng ngực, vị trí gần sát tim nhất.
Nơi đó đập cực nhanh, hắn biết, đây là bởi vì trân bảo hắn đánh rơi nhiều năm rốt cuộc đã trở lại tɾong ngực hắn.

Bình luận

Để lại bình luận