Chương 222

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 222

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Hay là chúng ta chơi vài bản nhạc cho chúng nghe nhé.”

Điền Yên nheo mắt nhìn anh, cảm giác được nguy hiểm, thứ cố ý đè nén ở đáy mắt cô đang bắn ra từng mảnh, giống như bọt khí của súng, nổ tung làm tổn thương da thịt của cô.

Điền Yên trách xa phần dưới của anh, giữ những ngón tay đang tiếp tục làm xằng làm bậy của anh lại.

“Anh muốn đánh dã chiến với em?”

Bàng Kinh Phú cau mày một cái.

“Lời này làm sao khó nghe như vậy.”

“Em không muốn! Đến lúc đó anh lại làm em đau.”

“Anh sẽ nhẹ nhàng.”

“Em không tin anh.”

Điền Yên đẩy anh ra, tự mình dịch sang một bên. Trên ghế nằm ngang phía sau có một tấm nệm bơm hơi, Bàng Kinh Phú lấy một chiếc chăn mỏng đắp lên người cô, có chút tủi thân hỏi.

“Vậy làm sao bây giờ, sau này anh cũng phải nhịn sao?”

Điền Yên bướng bỉnh quay lưng lại: “Ngày khác thương lượng lại đi, em có chút buồn ngủ.”

Cô không muốn đêm đầu tiên trong tuần trăng mật đã phải chịu đau đớn, ngày mai cô sẽ không còn sức mà chơi.

Điền Yên nửa mê nửa tỉnh, cô bị cơn ngứa từ bụng dưới truyền đến đánh thức. Cô ngái ngủ mở mắt ra, phát hiện chân mình đã bị tách ra, phía dưới chăn vốn là chiếc chăn mỏng, giờ lại nhô lên một độ cong, đang không ngừng đung đưa.

Đầu lưỡi ấm áp khiêu khích âm môi ẩm ướt, nửa thân dưới có cảm giác như đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Hai mảnh mật môi bị liếm đến mức phủ một lớp nước bóng loáng, đầu mũi cao thẳng của người đàn ông áp vào tiểu huyệt dưới chăn, cảm giác ướt át ngứa ngáy khiến Điền Yên run lên bần bật, gần như căng cứng.

Điền Yên còn trong trạng thái vô tri vô giác, kích thích xảy ra bất ngờ khiến cô dùng sức nhấc eo lên, nắm tấm thảm, âm thanh run rẩy lắp bắp.

“Anh làm gì vậy…”

Không ngừng ngọ nguậy, kẹp chặt người đang làm xằng làm bậy bên dưới.

Bàng Kinh Phú lui ra, anh dùng môi của mình liếm toàn bộ âm môi từ trên xuống, sau đó dùng sức ấn hai cái vào phần thịt đang nhô ra, vuốt ve nó vài cái khiến Điền Yên gần như bật khóc.

“Ưm a… Em không muốn!”

Bàng Kinh Phú nhấn lên đầu gối cô, tiếp tục dùng sức đẩy ra hai bên, tư thế thần phục quỳ xuống giữa chân cô.

Đầu bị thảm che lại, không thấy được giờ phút này anh dùng gương mặt như thế nào để giúp cô. Là một loại chan chứa phục tùng, hay là có ác ý công kích đánh tan tác cô.

Nơi nhỏ hẹp chật khít đã bị anh làm cho đỏ ửng, thịt co rút lại phun nước dinh dính, giống như một nguồn suối không bao giờ ngừng nghỉ.

Vòng eo co giật của Điền Yên không ngừng nâng lên hạ xuống, âm thanh của cô run rẩy đến mức gần như không thể nghe thấy, đó là tiếng kêu khóc.

“Không… Không! A!”

Đầu lưỡi của anh xuyên qua lỗ thịt, linh hoạt như một con rắn nhỏ, bơi vòng quanh và cọ xát vùng nhạy cảm của cô, bắt chước động tác giao hợp, một tiến một lui, đôi khi đẩy lên trên âm vật nhạy cảm của cô. Chất nhầy chảy xuống chân toàn bộ là của Điền Yên, ngón tay của anh ấn vào môi âm môi đầy đủ, rồi tách ra hai bên, khe thịt càng mở rộng hơn, thịt mềm non nớt buộc phải nở ra thành hình lớn hơn trước, nhận lấy xúc phạm thô bạo của đầu lưỡi.

Điền Yên bị ép nhấc toàn bộ cơ thể của mình lên, ngón tay cào vào tấm nệm hơi bên dưới, liên tục rên rỉ, như thể sắp khóc đến mức nghẹt thở. Nửa thân dưới muốn thoát ra khỏi miệng của anh nhưng lại bị đóng đinh tại chỗ. Chất lỏng trong suốt phun thành cột, nước bắn tung tóe khắp mặt Bàng Kinh Phú, thảm phía dưới cô gần như ướt sũng bởi dâm dịch bắn tung tóe. Bàng Kinh Phú chậm chạp chui đầu ra khỏi chăn. Khuôn mặt tuấn tú đầy dâm mỹ, hơi thở sắc tình, ngay cả ngọn tóc đen trên trán cũng nhỏ giọt nước.

Điền Yên vẫn khóc không nguôi, phát ra âm thanh nghẹn ngào, thở hổn hển, giống như cô mới là người bị bắt nạt.

“Sướng không em?”

Nước dâm chảy dọc theo theo sống mũi cao của anh xuống.

Điền Yên nghẹn ngào gật đầu.

Bàng Kinh Phú thương tiếc sờ gò má non nớt đỏ bừng của cô, hỏi: “Còn muốn không?”

Anh dần dần đưa cô vào vòng nước xoáy, muốn kéo cô xuống nước, đắm chìm cùng anh cho đến khi cô không thoát ra được.

Mới vừa trải qua cực khoái khiến cả người đều cảm thấy kiệt sức, ngay cả tiếng nói chuyện cũng giống như giẫm lên kẹo đường vậy, vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào.

“Muốn.”

“Đứa nhỏ ngoan.”

Bàng Kinh Phú khen cô thành thật. Đầu ngón tay vuốt ve đôi môi nứt nẻ vì thiếu ẩm của cô, nhưng Điền Yên lại siết chặt hai chân cô theo phản ứng sinh lý, tưởng tượng ra khuôn mặt vừa rồi khi anh lè lưỡi liếm phần dưới của cô, thật là một cảnh tượng dâm đãng và bỉ ổi.

Bình luận

Để lại bình luận