Chương 223

Lúc Diệp Tiểu Tiểu được đẩy ra ngoài, toàn thân cực kỳ mệt mỏi, người đàn ông bước nhanh tới hôn lên mặt cô, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt “Bảo bối, em đã vất vả rồi.”

Cô gái mỉm cười, gian nan nói với anh “Con mình thế nào rồi?”

“Tốt, rấttốt.” Tề Mậu hưng phấn nói liên tiếp hai câu khen, giọng nghẹn ngào hỏi “Bảo bối, còn thấy đau không?”

Diệp Tiểu Tiểu lắc đầu, thân thể càng ngày càng yếu ớt, bàn tay ôm Tề Mậu bắt đầu run rẩy, răng nghiến chặt, chậm rãi nhắm mắt lại.

Trong lòng Tề Mậu dâng lên một nỗi sợ hãi tột cùng, tứ chi lạnh đến phát run, anh hét lớn ở ngoài phòng bệnh “Bác sĩ, đến xem vợ tôi bị sao vậy?”

“Sản phụ bị co giật, rơi vào hôn mê. Cô ấy cần oxy…”

“The0 dõi tim phổi …”

“Mau đưa đi cấp cứụ..”

Tề Mậu ngồi chờ trước phong ICU, bực bội nắm lấy tóc mình, tɾong lòng mười phần sai, lẽ ra anh không nên dùng đứa bé để trói buộc Tiểu Tiểụ

Khi cùng cô trở về từ trại trẻ mồ côi, đôi mắt anh vô tình hướng nhìn cái bụng phẳng lì của cô, nghĩ rằng cô thí¢h trẻ con, nếu hai người có con, cô sẽ không bao giờ nghĩ đến việc rời xa anh nữa.

Anh quá tham lam, ông trời đã gửi Tiểu Tiểu trở về với anh, lẽ ra anh ta nên biết thoả mãn, nhưng anh lại muốn nhiều hơn, vì vậy ông trời đã trừng phạt anh.

Sau khi sinh ra đứa trẻ, Diệp Tiểu Tiểu bất tỉnh vài ngày. .

“Anh cả.”

Tề Thịnh đi tới đưa nước tɾong tay cho anh “Anh về ngủ đi, em ở đây đợi chị dâu tỉnh.”

“Tôi không đi, tôi muốn ở cùng cô ấy.” Người đàn ông ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, môi nứt nẻ hốc hác.

“Mấy ngày nay anh không có nghỉ ngơi, anh trở về gặp Duệ Duệ một chút đi. Bà nội lớn tuổi rồi, sức khoẻ không tốt…”

Tề Thịnh còn muốn nói thêm gì nhưng y tá vội vàng chạy tới, sợ hãi nhìn người đàn ông rồi đưa tờ giấy tới trước mặt anh “Tề tiên sinh, tình trạng của Tề phu nhân rấttệ, nồng độ oxy tɾong máu giảm thấp, bác sĩ Lục nói anh cần phải ký cái này.”

Tề Mậu run run cầm tờ giấy, cầm bút lên vạch mấy nét, chữ viết thường ngày trở nên lộn xộn, Tề Thịnh lo lắng nhìn anh “Anh cả…”

Người đàn ông đứng dậy không nói một lời, điên cuồng chạy về phía phòng bệnh.

“Tề tiên sinh…”

“Anh cả…”

Vừa lúc, bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh, tháo khẩu trang, gật đầu với anh.

Tề Mậu nuốt khan hỏi “Khi nào vợ tôi mới tỉnh lại?”

Bác sĩ Tôn thở dài “Tề phu nhân rơi vào hôm mê hậu sản, tình rạng rấtxấu, đã hôn mê sâu, biện pháp có thể làm đều đã làm, nếu hôm nay còn không có chuyển biến tốt hơn, e là…”

“Ý anh là có khả năng cô ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại?”

“Tình hình hiện tại của cô ấy có thể nguy hiểm bất cứ lúc nào…”

“…Tôi biết, tôi muốn ở lại với cô ấy.”

Bình luận

Để lại bình luận