Chương 223

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 223

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Học cách gọi chồng thì sẽ thưởng cho em một lần nữa.” Anh híp mắt, không nhìn ra là đang cười, tướng mạo uy nghiêm nghiêm túc. Cho người ta càng nhiều hơn chính là một loại cảm giác không cách nào ra lệnh, cho dù cô không muốn nhận, cũng phải chủ động cảm ơn phần thưởng của anh. Điền Yên há miệng thở hổn hển, dần dần bị đưa vào quy củ của anh. Đôi mắt mờ mịt trống rỗng, lộ vẻ say mê trong môi trường khép kín nóng ẩm, mềm mại khóc như mưa.

“Chồng.”

Huyệt Thái dương của Bàng Kinh Phú nhảy một chút, không chỉ một cái.

Ngay sau đó anh nhấc hai chân Điền Yên lên, nằm xuống chuyên nghiệp hầu hạ.

Đến khi Điền Yên muốn cầu xin tha thứ lần nữa, cô đã ghi nhớ rất rõ hai chữ kia. Với mong muốn được cứu nguy giữa lúc suy sụp, cho nên cô không ngừng gọi anh.

Điền Yên nói muốn đến thăm Viện dưỡng lão Lợi Đức một chút.

Lúc trở lại nơi này, viện trưởng vẫn là vị viện trưởng Lý đã hơn sáu mươi tuổi.

Lần này Điền Yên cũng quyên tặng một xe tải chở hàng đồ dùng cá nhân, cô không thể không biết xấu hổ tới tay không. Viện trưởng Lý kích động nắm tay cô.

“Cháu thật khách sáo. Sao ba năm nay không thấy cháu tới viện dưỡng lão?”

Điền Yên nói mình đi nước ngoài du học.

Viện trưởng Lý kinh ngạc: “Lần trước bác hỏi cháu, cháu nói mới vừa tốt nghiệp. Bác còn đề cử công việc ở trường mẫu giáo cho cháu, nhưng sau đó bác không tìm ra tung tích của cháu, hóa ra cháu đã ra nước ngoài một năm.”

Điền Yên gật đầu cười: “Nhưng cháu đã giới thiệu cơ hội việc làm bác cho cháu cho một người bạn khác. Bây giờ cô ấy hẳn đang làm việc ở trường mẫu giáo đó.”

Người bạn Điền Yên nói là Chúc Nhược Vân.

Viện trưởng Lý bừng tỉnh hiểu ra ồ một tiếng.

“Hẳn là vậy đi, trường mẫu giáo này bị người khác mua lại, người tiếp quản đã từng thay đổi một lần, những chuyện còn lại bác cũng không hỏi nhiều.”

Viện trưởng Lý hỏi cô: “Hôm nay cháu đến một mình à?”

Điền Yên nhìn về phía cửa viện dưỡng lão: “Còn có một người, những thứ đồ quyên tặng này đều do anh ấy bỏ tiền, nhưng anh ấy không thích xã giao cho lắm, cho nên đang ở bên ngoài chờ cháu.”

Viện trưởng Lý thoải mái cười to: “Như vậy đi, nói tên của cậu ấy cho bác. Người quan trọng như vậy nhất định phải để tên lại trên chuyên mục quyên góp của việc dưỡng lão!”

Điền Yên cười nói từ chối: “Vậy sợ là anh ấy sẽ càng không vui.”

Bàng Kinh Phú tản bộ trong khu vườn của viện dưỡng lão. Anh mặc quần âu màu đen và áo khoác hoodie, trông có vẻ lạc lõng với những người ở đây. Anh bước chậm rãi trên đường, nhìn xung quanh như đang đi thị sát vậy.

Bàng Kinh Phú bước đến một bảng thông báo, dòng đầu tiên ghi rõ: “Danh sách quyên góp”

Khi liếc nhìn sang, Bàng Kinh Phú nhìn thấy tên gốc tiếng Trung của Cur, ở vị trí thứ năm của dòng thứ tám: “Cẩu tặc ”

Trừ Điền Yên, hẳn không ai sẽ sử dụng sự kết hợp từ ngữ lố bịch như vậy.

Nói xong, Điền Yên trở lại xe, thắt dây an toàn.

“Đi thôi! Điểm dừng tiếp theo chúng ta là ở đâu?”

Bàng Kinh Phú đưa tay ra, vuốt tóc trên má cô rồi vén ra sau tai, dùng đầu ngón tay vuốt ve má cô.

Anh rất thích những động tác mập mờ này, số lần nhiều đến mức Điền Yên đã thành thói quen.

“Không phải hôm qua em nói muốn đi ngắm biển sao, đi về phía tây được không?”

“Được.”

Lúc lái xe, Bàng Kinh Phú hỏi cô về tên trên cột quyên góp.

“Sao em lại viết tên Cur lên đó?”

Điền Yên vội vàng cười nói: “Anh thấy cái danh sách đó rồi à”

Không có cảm xúc nào có thể thoát khỏi đôi mắt và đôi tai của Bàng Kinh Phú, anh liếc xéo Điền Yên một cái, vừa nhìn về phía con đường trước mặt: “Nếu biết tên này tiết lộ danh tính thì sao em còn dùng?”

Điền Yên im lặng mím môi.

Sau một lát mới nói.

“Đó không phải là Cur, đó là tên anh.”

“Cái gì?”

“Khi đội chúng em bắt giữ anh lần đầu tiên, anh đã trốn thoát rất nhiều lần. Anh thông minh đến mức đến rồi đi mà không để lại chút dấu vết. Anh luôn là đối tượng khiến ICPO đau đầu nên chúng em chỉ đặt biệt danh đơn giản là cẩu tặc, vừa giống chó vừa giống kẻ gian”

Mặt Bàng Kinh Phú đen đến mức có thể vặn ra mực.

Nếu biết nguồn gốc của cái tên này sớm hơn, anh tuyệt đối sẽ không cho phép Cur được đặt một cái tên như vậy.

“Anh rất giống chó?”

“Dĩ nhiên không phải.”

Điền Yên giải thích: “Đó là biệt danh đoàn đội đặt cho anh. Bây giờ đoàn đội cũng giải tán, chúng em đều không kêu cái tên đó nữa, anh đừng để chuyện này trong lòng, em nói là vì không muốn anh hiểu lầm thôi. Người thật sự được ghi trong cột quyên góp là anh! Dù sao thì khoản quyên góp cuối cùng cũng là tiền của anh mà.”

Bình luận

Để lại bình luận