Chương 224

Tề Mậu quỳ xuống trước chiếc giường bệnh nhỏ, nắm lấy tay cô, nước mắt chảy dài trên gò má gầy gò, thì thầm “Bảo bối, thật ra em chưa bao giờ tha thứ cho anh một chút nào phải không? Em rấtthí¢h trẻ con, vất vả như vậy mới sinh ra được con trai ra, vì sao lại không tỉnh dậy nhìn nó một chút?”

“Đều là lỗi của anh, anh luôn ép buộc em, chúng ta không bao giờ sinh con nữa, đừng rời xa anh, trước giờ anh chưa bao giờ tin vào số mệnh nhưng bây giờ chỉ biết cầu ông trời để em tỉnh lại, anh có thể đổi mạng sống của mình cho em được không?”

“Lần trước khi em rời khỏi Pháp, anh tìm rấtlâu cũng không thấy em, anh biết em trốn tránh anh bởi vì giận anh, giận anh cưới người phụ nữ khác. Em không phải hận anh lắm sao? Anh chỉ cầu xin em hãy sống sót, sau này em muốn tra tấn anh thế nào cũng được. Nếu em không thí¢h đứa trẻ, anh sẽ gửi đưa bé đến đại trạch. Tiểu Tiểu, em mau tỉnh dậy, em muốn gì anh đều đáp ứng …”

“Lần này em nhất định lại tức giận đúng không? Em nói không muốn có con, nhưng anh lại cố tình muốn em sinh ra, cho nên em mới không muốn tỉnh dậy nhìn anh và đứa bé. Anh đã chọn xong tên cho con trai rồi, Tề Duệ. Anh hy vọng nó sẽ lớn lên sẽ thông minh, không giống như cha nó, không rõ điều gì mới là điều quan trọng nhất, đợi đến khi có được những thứ phù phiếm mà mình mong muốn lại đánh mất thứ quý giá nhất cuộc đời mình, may mà anh còn tìm em trở về được.”

Tề Mậu vừa nói vừa khóc nức nở, trước đây anh quá ngu ngốc, không biết Tiểu Tiểu là tất cả đối với anh, không có cô, anh còn kiếm nhiều tiền để làm gì?

Anh đem ngón tay của cô bỏ vào miệng mút rồi nói tiếp “Duệ Duệ cũng không được bắt chước mẹ, em chính là nha đầu ngốc, khi không vui lại chỉ im lặng chịu đựng, em có thể đánh anh mắng anh, đều là anh không tốt, đã nói rằng chỉ cần đi the0 anh thì em không phải chịu bất kỳ uỷ khuất nào, nhưng anh căn bản không hề làm được… ”

“Nhưng Tiểu Tiểu, em đừng sợ, anh biết em nhút nhát, sợ bóng tối, anh sẽ luôn ở bên em, dù em đi đâu anh cũng sẽ đồng hành cùng em, đừng nghĩ đến việc rời bỏ anh mà đi, trước kia đều là em đi the0 anh, kể từ bây giờ dù em có đi đâu, anh cũng sẽ đi cùng em. Cho dù em có đánh mắng anh, anh vẫn muốn ăn vạ em.”

“Ngày xưa anh quá kiêu ngạo, luôn nghĩ rằng mình đã chăm sóc em thực tốt nhưng kỳ thực, người đồng hành, chiếu cố anh nhiều năm như vậy chính là em, tɾong hai năm từ khi em rời đi, anh sống như một cái xác không hồn, nếu không phải vì tìm em, anh sống cũng không có ý nghĩa gì.”

“Hiện tại anh giận anh, không muốn tỉnh thì không cần tỉnh, đến bên kia rồi, em muốn đánh anh bao nhiêu cũng được, được không?”

Người đàn ông nắm lấy tay cô, đưa lên miệng, hôn rồi cười nói “Dù sao thì anh cũng quen bị em đánh rồi, không bị em đánh anh cũng không quen.”

“Duệ Duệ giao cho Tề Thịnh và bà nội chăm sóc, đứa bé sẽ có cuộc sống của riêng mình, nếu em không muốn tỉnh dậy nhìn đứa bé thì chúng ta liền không nhìn, anh sẽ cùng em đến bên kia, anh đã lo liệu chỗ cho chúng ta, lần trước anh đã nói với em rồi, phong cảnh ở đó rấtđẹp, có núi có sông. Trước đây anh luôn nói dối em, nhưng lần này anh sẽ không làm vậy. Bảo bối, nếu em mệt rồi, ngủ một lát đi, lát nữa anh sẽ tới tìm em.”

Bình luận

Để lại bình luận