Chương 225

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 225

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Tề Mậu về nhà mặc lại bộ vest mà anh và Diệp Tiểu Tiểu đã mặc hôm nhận ngày lãnh chứng, bộ quần áo được cắt may chỉn chu, chất lượng tốt, anh nhìn vào gương, vẫn cảm thấy có chút không hài lòng.

Anh tiến lại gần hơn, lại phát hiện giữa trán có một nếp nhăn mờ, tɾong lòng sững lại, thảo nào Tiểu Tiểu nói anh đã g͙ià rồi

Anh chạm vào gương mấy lần nhưng dấu vết vẫn còn đó, không thể loại bỏ nó, anh thất vọng buông tay xuống, Tiểu Tiểu sẽ không để ý, phải không? Cô đồng ý gả cho anh, như vậy cô sẽ không ghét bỏ anh phải không?

Chắc mấy ngày nay anh ngủ không ngon nên mới có nếp nhăn.

Đúng, nhất định là vậy, nhưng anh sẽ sớm chìm vào giấc ngủ, dài, đến lúc đó nếp nhăn ¢hắc chắn sẽ biến mất.

Anh chậm rãi mỉm cười, g͙ià thì g͙ià, sớm kết thúc cuộc đời này, đồng hành cùng Tiểu Tiểu cũng không tệ.

Anh thay quần áo rồi lại đến bệnh viện, nhìn cô gái vẫn chưa tỉnh lại, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nắm tay cô nói “Bảo bối, em thấy quần áo anh mặc có đẹp không? Anh biết em thí¢h, ngày chúng ta lãnh chứng, anh thấy em lén nhìn anh mấy lần, hai tai đều đỏ bừng. Em thí¢h lắm phải không? Em có muốn tỉnh dậy nhìn anh không?”

Thấy cô gái không trả lời, anh nói tiếp “Còn một điều anh muốn nói với em. Anh từng coi thường bác sĩ Lục, cho rằng anh ta thua kém anh về mọi mặt, nhưng bây giờ anh hiểu rằng nếu anh ta không xảy ra chuyện, em sẽ không quay trở về bên anh, anh có lẽ phải cảm ơn anh ta.”

“Nhưng anh vẫn không thể nhường em cho anh ta. Em là của anh, sẽ mãi mãi là của anh. Bác sĩ nói nếu đêm nay em không tỉnh dậy sẽ rấtnguy hiểm. Bây giờ anh không sợ nữa, nếu em muốn tỉnh dậy thì anh sẽ đi cùng em. Thuốc anh đã chuẩn bị xong, đợi tới lúc đó sẽ lập tức tới gặp em. Đừng nghĩ đến việc rời xa anh nữa. Em không biết, chúng ta chính là cá với nước, cá không có nước sẽ chết, không có em anh cũng sẽ chết, cho dù em có hận anh, bực tức anh, anh cũng sẽ quấn lấy em.”

Nước mắt của người đàn ông lại rơi, từng giọt một trên má cô gái.

“Đúng rồi, anh đã lấy danh nghĩa em quyên góp cho rấtnhiều trại trẻ mồ côi, giấy tờ cũng đã được ký. Sau này, em không chê anh không có tiền, biết không.”

“Còn một điềụ.. Lục Vi Thần còn sống… nhưng anh ta còn chưa tỉnh lại. Tiểu Tiểu, anh hỏi em, em có muốn tỉnh lại đi gặp anh ta không?”

Tề Mậu lẩm bẩm, anh quả thực quá mệt mỏi, nghĩ thông suốt những chuyện này, anh thả lỏng tinh thần, ngủ quên bên giường Diệp Tiểu Tiểu, anh mơ hồ cảm giác được bàn tay nhỏ bé tɾong tay mình đang cử động, lẩm bẩm nói “Ngoan, bảo bối, đừng động đậy.”

Tề Mậu đột nhiên ý thức được điều gì, ngẩng đầu, kinh ngạc kêu vọng ra ngoài “Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi, cô ấy tỉnh rồi…”

Bình luận

Để lại bình luận