Chương 225

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 225

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Buông ra, buông ra! Anh là chó, là chó sao!”

“Anh không phải là vậy sao?”

Tiếng cười của Bàng Kinh Phú quỷ dị, sau khi nói xong, lại nghiêng đầu ngậm một miếng khác mà cắn, kéo lên trên, cơ thể cô buộc phải hướng lên trên. Điền Yên kiễng chân lên.

Cô tiến lên một tấc, người đàn ông thì sẽ dùng sức đẩy mạnh. Côn thịt giống như thật sự sẽ chặn lại khiến cô không thể lui được nữa.

Đến cuối cùng, cô chỉ có thể kiễng chân lên, bị cắn cổ, không thể cúi đầu xuống.

Ánh hào quang phản chiếu những giọt nước mắt nơi khóe mắt, đôi má ửng hồng như trái chín được bồi bổ.

Nước suối nóng dâng trào biến mất xuống biển mặt.

Tốc độ quá nhanh khiến Điền Yên ý thức được chuyện gì đó, cô nức nở nói, “Anh không phải chó, em không nói anh là chó, đừng cắn em, a!”

Bàng Kinh Phú nhéo cổ yếu ớt của Điền Yên, anh dùng sức kéo cô ra sau, nghiêng đầu, quấn quít cắn vào gáy cô. Vừa cắn mạnh vừa muốn bế cô lên, phát ra âm thanh nghèn nghẹn.

“Anh là chó.”

“Là chó của em.”

(*): là chứng khao khát được động chạm, tiếp xúc thân thể với người khác

Bàng Kinh Phú bắt đầu mắc căn bệnh thích cắn cô từ khi nào?

Điền Yên tắm xong, nhìn mình trong gương. Trên cổ cô đầy dấu hôn, xương quai xanh trắng nõn điểm xuyến chằng chịt những màu sắc kỳ lạ, suy nghĩ của Điền Yên trôi về tuần trăng mật.

Kể từ lúc đó, Bàng Kinh Phú bắt đầu động một tí là gặm cô, giống như con chó mài răng vậy, không để ý liền bị anh để lại đầy vết đỏ.

“Thu dọn xong chưa vợ?”

Ngoài cửa truyền tới tiếng sủa của Cur, Điền Yên đáp lại Bàng Kinh Phú: “Chờ một chút.”

Mỗi cuối tuần bọn họ sẽ đến những nhà thờ lớn khác nhau, Bàng Kinh Phú thỏa mãn những tâm nguyện nhỏ của Điền Yên, chuyện này đã diễn ra được một năm rồi.

Tuần này họ sẽ đến Nhà thờ St. Basil ở Nga.

Thời tiết cuối thu có chút mát mẻ nên Điền Yên quàng khăn quàng cổ.

Bàng Kinh Phú cùng Cur đợi cô trong phòng khách. Khi nhìn thấy khăn quàng đỏ quanh cổ cô, đôi mắt anh ánh lên vẻ mỉm cười dịu dàng, toàn bộ đường nét trên khuôn mặt đều dịu đi.

Tào Nông đến đón Cur, mỗi lần hai người đi xa đều để chú chó lại cho anh ta trông.

Khi mới học ngành thú y, Tào Nông chưa bao giờ nghĩ rằng đời này mình có thể trở thành người nuôi chó.

Cur mở cửa cho anh ta, mắt Tào Nông sáng lên.

“Anh Phú, anh và chị dâu ăn mặc như tình nhân vậy.”

Cả hai đều mặc áo khoác màu đỏ sậm, hai người đứng cạnh nhau, trông đặc biệt vui vẻ, màu sắc tươi sáng khiến mọi người mở to mắt. Bàng Kinh Phú nắm tay Điền Yên, dặn dò anh ta: “Nhân tiện khám sức khỏe cho Cur nhé, vất vả cho anh rồi.”

“Không vất vả, không vất vả! Chúc hai người đi chơi vui vẻ.”

Sau khi tham quan nhà thờ, hai người tay trong tay đi dạo trong thành phố. Khi đến bên cầu, Bàng Kinh Phú cúi xuống nhét khăn quàng cổ của cô vào trong, cong mũi lên như một chú chó, kéo khăn quàng cổ của cô lên. Điền Yên dựa vào lan can cạnh cầu, bất mãn đẩy anh ra, quát: “Anh lại cắn em nữa.”

“Không cắn, chỉ gặm hai cái thôi được không?”

“Anh lấy đâu ra đam mê này vậy.”

Bàng Kinh Phú có lúc cũng nghĩ không thông, sao anh lại có nhiều ảo tưởng thân mật với Điền Yên như vậy, giống như mắc phải chứng đói khát da thịt. Nếu không tiếp xúc thân thể với cô, anh sẽ trở nên lo lắng và cáu kỉnh, luôn muốn mượn cơ thể cô để để lại bằng chứng về sự tồn tại của mình.

Bàng Kinh Phú tựa trán vào vai cô thở dài.

“Anh hôn em một cái được không? Hôn em một cái thôi, chạm nhẹ để lại một vết đỏ thôi.”

Điền Yên che khăn quàng, trừng mắt phàn nàn nhìn anh: “Còn có chỗ nào cho anh nữa, trên cổ em tất cả đều là vết đỏ, giống như bị dị ứng vậy.”

Anh buồn bực cười. Điền Yên ấn đầu gối cô vào đùi anh chất vấn: “Anh còn có mặt mũi cười.”

Hai người như đang tán tỉnh nhau bên lề đường vậy.

Một người nước ngoài từ phía sau bước tới, lén lén lút lút đưa cho họ một tờ rơi, dùng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn hỏi họ có muốn xem một trận đấu quyền anh không, vào cửa chỉ tốn 2.000 rúp.

Điền Yên nghĩ nếu đối phương có thể nói tiếng Trung Quốc thì chắc chắn anh ta đặc biệt đến đây để thu hút khách, nơi diễn ra trận đấu quyền anh có thể là một điểm thu hút khách du lịch.

Cô ôm tâm lý thử đi xem một lần, Bàng Kinh Phú cũng không ngăn cản.

Bình luận

Để lại bình luận