Chương 227

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 227

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Mai Ngữ phù còn cười không ngừng: “Ngươi không sống nổi, ngươi phải chết trước ta ha ha ha, ta sẽ sống được lâu hơn ngươi, ngươi đi tìm chết đi, nhanh lên chết a!”

Môi ông ta chảy máu tươi lại nở một nụ cười nhẹ, ngón cái đem súng lên đạn, một tiếng giòn vang: “Vợ ngốc , nơi này, tổng cộng có bảy viên viên đạn.”

Ông ta vừa dứt lời, nhanh chóng giơ súng ấn vào trán người phụ nữ, một phát mất mạng, mũi viên đạn xuyên đầu, máu tươi từ trong một lỗ thủng đen chảy ra, trước khi chết đôi mắt vẫn mở to, ngơ ngác ngã về phái sau.

Bạch Duệ Phong ném súng xuống, bò tới bên người bà ấy, một tay đem cô ôm vào trong ngực, dùng sức giam cầm, đỉnh đầu truyền đến tiếng bước chân, ánh mắt mất đi huyết sắc mỏi mệt , nhìn Bạch Dương đi tới.

Muốn hỏi vị trí của Tiêu Trúc Vũ , nhưng miệng hắn lại không thốt ra được lời nào.

Bạch Duệ Phong khó có thể kìm được tiếng thở dốc , nghẹn ngào dùng sức, ôm người phụ nữ, đem cái đầu đang chảy máu của bà ấn vào trong lòng ngực: “Đừng cứu ta, cút.”

Máu trên người hắn giàn giụa, chảy không ngừng, bác sĩ ngoài cửa phòng thấy một màn huyết tinh như vậy, quỳ xuống đất nôn mửa.

“Mau cút!”

Bạch Duệ Phong dùng hết một hơi cuối cùng, rống xong liền tắt thở , miệng phun ra máu tươi, chịu da đựng thịt tróc da bong đau nhức, hít thở không thông chìm vào hư không.

Bạch Dương trơ mắt nhìn ông ấy ly thế, cánh tay hắn ôm lấy mẹ cũng nắm chặt đến mức biến hình, đến chết cũng không quên kéo bà ấy cùng nhau xuống địa ngục, chỉ sợ khoảnh khắc bị bà ấy đánh gục , ông ấy cũng đã bắt đầu nghĩ xong kết cục .

“Bạch Dương, Bạch Dương.”

“Hô…… Hô!”

Hai chân hắn đột nhiên run rẩy, mở trừng mắt, theo bản năng bắt lấy cánh tay cô ôm vào trong lòng ngực, Tiêu Trúc Vũ bị làm sợ, giật mình đẩy hắn, cánh tay hắn niết đau cô.

“Anh làm gì vậy, em chỉ là thấy anh ác mộng mới kêu anh, đừng nắm chặt quá, em đau!”

Bạch Dương nuốt nước miếng, không áp xuống được cảm giác khinh hoàng trong cơn ác mộng, hắn ôm eo cô, đem chăn kéo lên đỉnh đầu hai người, nghiêng người đem cô hoàn toàn ôm lấy, cảm giác an toàn mới làm cảm xúc hơi bình tĩnh lại.

“Làm em đau , thực xin lỗi.”

Thanh âm nghe như thực như hư, nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, Tiêu Trúc Vũ bằng vào cảm giác, sờ lên hắn mặt, phát hiện đầu hắn đầy mồ hôi.

“Anh làm sao vậy? Từ lần trước em bị người ta trói đi, anh liền thường xuyên gặp ác mộng.”

“Thực xin lỗi, anh sẽ không để người khác mang em đi nữa, thực xin lỗi.”

“Em không phải đã nói với anh rồi sao, em không bị thương, anh cũng thực nhanh đã tìm được em , đem em từ trong xe cứu ra.”

“Anh sợ hãi, thực xin lỗi.”

“Sao lại giống như đứa trẻ vậy .” Tiêu Trúc Vũ nâng mặt hắn lên, thích ứng với ánh sáng mơ hồ , cái trán kề sát nhau, lông mi dày rậm chớp động, cọ vào làn da cô, hô hấp hấp tấp tận lực kìm nén để không phun lên mặt hai người .

Cảm nhận được môi hắn gần trong gang tấc , ấn đầu cô xuống dán lên, ngậm lấy đôi môi phun ra đầu lưỡi, Tiêu Trúc Vũ phối hợp mở miệng ra, tiếp nhận nụ hôn của hắn.

Trong chăn không khí có chút áp lực không thoải mái, hôn môi quá lâu, sẽ chỉ làm cho dưỡng khí càng trở nên loãng, hô hấp càng ngày càng khó khăn, cô có chút khó chịu rầm rì ra tiếng.

“Tiêu Tiêu……”

Trong miệng tàn lưu nước miệng của hắn, còn chưai kịp nuốt xuống liền chảy xuống khóe miệng .

“Anh muốn làm tình, anh nhịn không được, được không ?”

“Anh đang cầu em sao?”

“Em có thể lý giải như vậy .”

Nhưng không chờ cô trả lời, liền đem cô áp đảo ở dưới thân.

Chăn từ đỉnh đầu xốc lên, thấy rõ mặt, hắn mày vẫn nhíu chặt không nói lời nào , nhưng biểu tình lại rất thống khổ

Tiêu Trúc Vũ tuy rằng không biết ngày đó đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô mơ hồ nghe được, hắn tận mắt thấy cha mẹ qua đời, hẳn là bởi vì cái này đi.

Bình luận

Để lại bình luận