Chương 227

Trong mắt Từ Hành Anh tràn ngập sương mù, cô ngồi vững vàng liền chớp mắt mấy lần. Cô cầm lấy túi giấy, run rẩy khoác bộ đồ cosplay mỏng màu đen lên cánh tay, nhẹ giọng nói “Chú nhỏ, anh quay người lại đi, khi nào em gọi thì anh hãy xoay người lại nhé.”
Từ Du Trật hơi nhướng mày, anh nghe lời mà xoay người bắt đầu cởi áo len dệt kim.
Từ Hành Anh chậm rãi cởi quần áo, trên bộ ngực trắng nõn còn có còn có vết đỏ nhàn nhạt do Từ Du Trật ngậm vú đi ngủ tối qua, cô có chút choáng váng khi nhìn thấy thứ lông nhung trên tay mình. Cái này quá…
Mấy phút sau, Từ Du Trật nghe được tiếng gọi của cô, thuận tay ném chiếc áo sơ mi sang một bên, vắt trên ghế sô pha.
Khi nhìn lại, anh thấy Từ Hành Anh đang cuộn tròn tɾong góc ghế sô pha như một con mèo con, thì thầm với anh.
“Chú nhỏ…”
Cơ thể Từ Hành Anh hồng hào, ánh mắt nóng bỏng của Từ Du Trật rơi vào đôi tai mèo bông trắng nõn mà cô đe0 trên đầu, cô ngồi trên ghế sô pha màu đen, hai tay tự nhiên đặt trên đầu gối, mang tất trắng chỉ dài đến đùi, ở giữa có hai dải ruy băng nối tiếp nhau từ đùi xuống đến chiếc quần lót ren màu trắng, để lại hai vết hằn sâu trên đùi.
“Mèo nhỏ… bé cưng.”
Từ Hành Anh co bả vai lại, nhìn Từ Du Trật, anh lập tức bước tới trước mặt cô với đôi mắt sáng ngời.
“Chú nhỏ… trông có ổn không?”
Từ Hành Anh được anh đỡ lên quỳ trên ghế sô pha, cô ôm cổ anh, dùng chiếc lưỡi mềm mại liếm cổ anh, lặng lẽ hỏi.
Hơi thở của Từ Du Trật đã mất đi sự nhịp nhàng vốn có khi cô quay người lại, bàn tay to lớn của anh rời khỏi cơ thể cô, chống lên hai bên ghế sô pha, trầm giọng nói với Từ Hành Anh, lúc này cô trông như một viên ngọc trắng sáng bóng.
“Bây giờ em có thể mút được rồi, Tuế Tuế.”
Hơi thở của cô phả vào lớp vải nhung trắng trên chiếc áo lót đang nhấp nhô the0 nhịp tim cô.
lướt trên cơ bụng của anh, chậm rãi dừng lại ở hai bên sườn, nhẹ nhàng cúi đầu về phía đầu nhũ đỏ thắm đã dựng thẳng.
“Ưm…”
Từ Hành Anh vừa dùng đầu lưỡi liếm nhẹ vào đầu nhũ hoa của anh, Từ Du Trật không khỏi rên ɾỉ, bàn tay nắm lấy ghế sô pha.
Từ Hành Anh nhắm mắt ôm lấy e0 thon của anh, đưa đầu ti đang run rẩy tɾong không khí đưa vào miệng, dùng lưỡi cuốn lấy thức quả đỏ hỏn, chủ nhân đầu ti dường như không thể chịu đựng được nữa, đồng thời nhéo nhẹ nhũ hoa đang run rẩy tɾong không khí của người đang mút vú mình.
“Ưm… chú nhỏ… muốn…”
Từ Hành Anh buông nhũ hoa của anh ra, cô cảm thấy mút như vậy không có gì thú vị hết, cô không hiểu tại sao anh lại bị mê hoặc bởi bộ ngực của mình đến thế.
“Đến lượt anh rồi, Tuế Tuế.”
Từ Du Trật hôn lên đôi môi mỏng của cô, đầu ngón tay thon dài của anh bóc lớp vải trắng trên ngực cô. Từ Hành Anh quỳ đối diện với anh trên ghế sô pha, áp sát vào người anh. Cả người cô giống như một con yêu tinh mèo trắng đột nhập vào rừng và bị người thợ săn bắt giữ.
Từ Hành Anh quỳ ở mép ghế sô pha, nhưng đầu cô bị một đôi bàn tay to lớn giữ lại, ấn vào lưng ghế, ngực cô bị ép đến mức dựng đứng, bộ ngực lớn của cô sắp phá vỡ khỏi sự trói buộc của chiếc áo lót, bộ ngực trắng nõn mềm mại bị ép phồng lên.
Từ Du Trật ấn mặt cô nói, một ͼhân gối vào giữa hai ͼhân cô, ấn đầu gối vào âm đa͙o bắt đầu rỉ nước của cô. Anh mút một bông hoa nhỏ màu đỏ trên bộ ngực căng phồng của cô, trầm giọng nói.

Bình luận

Để lại bình luận