Chương 227

Bàng Kinh Phú ngồi ở bên ngoài chặn ngang Điền Yên. Lúc này anh không hề có ý định đứng dậy, ngay khi ông chủ đưa món súp bắp cải đỏ lên, anh không chút khách sáo bưng bát lên, bắt đầu múc canh.

Điền Yên đẩy anh một cái: “Anh nhường chỗ một chút được không.”

Bàng Kinh Phú tỉnh bơ nhấp môi, buông bát xuống, đứng dậy.

Điền Yên đi ra bên ngoài nói chuyện với Lâm Nha. Trong phòng ăn chỉ còn lại Bàng Kinh Phú và Tề Thắng Lại.

Thức ăn rất nhanh bày đầy bàn, hai người ai cũng không động, nhạt nhẽo nhìn ra phía cửa sổ, nhìn người mình muốn nhìn.

“Hai người kết hôn rồi?”

Bàng Kinh Phú cong môi, hiệu quả chiếc nhẫn mang tới khiến anh hết sức hài lòng.

“Được một năm rồi.”

“Lợi hại.”

Trừ từ này ra, Tề Thắng Lại không thể nghĩ ra bất kỳ từ ngữ nào khác.

Xem ra, Bàng Kinh Phú đúng là có bản lĩnh.

Là cái loại bản lĩnh có giá trị sức mạnh cường bạo.

Bàng Kinh Phú quay đầu lại.

“Ngược lại tôi muốn hỏi một chút. Lúc đầu không phải anh cứu Điền Yên từ trên thuyền sao?”

Bàng Kinh Phú sớm biết Tề Thắng Lại là nằm vùng, định ở một trong ba chiếc tàu biển đó giải quyết anh ta, nhưng lúc động thủ phát hiện anh ta đã bỏ trốn.

“Tôi trốn trong khoang chứa hàng của các anh, nơi đó có rất nhiều thuyền máy.”

Như vậy dễ dàng mắc sai lầm, ngay cả Bàng Kinh Phú cũng sơ sót không có phòng bị.

“Cũng nhờ có Phú tiên sinh, bây giờ tôi và cháu tôi có mối quan hệ rất tốt. Để bảo vệ con bé, tôi cũng đã rời đoàn đội, vì vậy xin đừng hạ thủ với chúng tôi nữa. Nếu tình cảm của anh với Điền tiểu thư bất hòa, cũng phiền anh đừng đánh chủ ý lên người chúng tôi.”

Bàng Kinh Phú nhíu mày như có điều suy nghĩ.

“Hẳn là sẽ không.”

Những lời này là thật hay giả, Tề Thắng Lại không biết được. Nhưng nhìn vào mối quan hệ hiện tại của họ, vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Hôn lễ Bàng Kinh Phú không mời Phạm Tự Khanh.

Nhưng đối với anh mà nói không tính là đáng tiếc. Quá đáng là vài tháng sau đám cưới, anh yêu cầu anh ta gửi video của Chúc Nhược Vân, nguyên nhân là bọn họ về nước hưởng tuần trăng mật, mà Điền Yên nói cô muốn gặp Chúc Nhược Vân.

Ngay cả hôn lễ cũng không mời anh ta tham gia, ngược lại khi sai sử anh ta giống như chuyện đương nhiên vậy.

Phạm Tự Khanh kêu thư ký Điền Ngạn đưa Chúc Nhược Vân đến trường mẫu giáo.

Cô ấy cũng không phải là giáo viên mầm non mà là học sinh ở đó.

Ban đầu khi Phạm Tự Khanh bắt cóc Chúc Nhược Vân, cô ấy đang làm việc ở trường mẫu giáo này.

Sở dĩ cô ấy trở thành học sinh ở đây thì phải bắt đầu từ lần đầu tiên Bàng Kinh Phú yêu cầu video của Chúc Nhược Vân.

Đoạn video được đưa cho Điền Yên xem, Bàng Kinh Phú muốn anh ta bảo đảm không có điều gì bất thường xảy ra, Phạm Tự Khanh chỉ có thể mua lại trường mẫu giáo nơi cô ấy làm việc, để cô ấy diễn một vở kịch trong video, đóng vai là giáo viên mầm non đang dạy học cho bọn trẻ.

Vấn đề tới, Chúc Nhược Vân bị anh ta làm cho trở nên điên dại. Trừ lúc làm tình, cô ấy đã không còn có thể cư xử như người bình thường nữa chứ đừng nói đến việc để đóng vai giáo viên mầm non.

Phạm Tự Khanh coi như mới nhậm chức ‘hiệu trưởng nhà trẻ’, đứng ở một bên nhìn Chúc Nhược Vân ngồi dưới đất, đối mặt với những đứa trẻ tò mò khác với đôi mắt trống rỗng, khuôn mặt tê dại, giống như một xác sống. Các giáo viên mầm non ở cuối lớp cũng không hẹn mà cùng đứng đàng hoàng.

Đúng như dự đoán, Phạm Tự Khanh đưa tay ra hiệu cho các giáo viên đứng phía sau.

“Dạy cô ấy.”

“Dạy, dạy cái gì…”

Phạm Tự Khanh cười lên, tròng kính lạnh như băng chiếu sáng rõ ràng đôi mắt như rắn và nham hiểm của anh ta, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

“Dạy cô ấy cách trở thành các người.”

Phạm Tự Khanh ngồi trên ghế ngoài phòng học, bắt chéo chân, ngước mắt nhìn ánh nắng chói chang ngoài sân.

Tai anh ta đang lắng nghe thì trong phòng học truyền tới động tĩnh.

Các giáo viên mầm non đang dạy Chúc Nhược Vân một bài đồng dao đơn giản và dễ hiểu, họ chịu khó lặp lại và yêu cầu cô đọc theo.

Có người cầm tay cô ấy lên, làm động tác vỗ tay, có người cầm ngón tay, bày thành con số, đếm từ một đến mười.

Họ đối xử với cô ấy như một đứa trẻ bị khuyết tật phát triển bằng sự nghiêm túc và kiên nhẫn tối đa, xen lẫn một chút cảm thông.

Bình luận

Để lại bình luận