Chương 228

Khi có kết quả.

Người được đặt trước mặt Phạm Tự Khanh là một người bình thường.

Chúc Nhược Vân ngồi dưới đất, dạy những người bạn nhỏ trước mặt ca hát vỗ tay, cử chỉ rất uyển chuyển, nhưng biểu tình trên mặt lại cứng ngắc, nụ cười không thật sự chân thành, đủ giả tạo.

Phạm Tự Khanh yêu cầu kết quả phải hoàn hảo, yêu cầu cô ấy lặp đi lặp lại cho đến khi có thể cười bình thường.

Trong lúc này, anh ta vẫn luôn đứng sang một bên giám sát, ngay cả lũ trẻ trong lớp cũng bị uy nghiêm của anh ta dọa sợ, cũng rất nghiêm túc phối hợp.

Mỗi khi Chúc Nhược Vân nói một câu, bọn trẻ phải đọc to theo.

Sau khi đoạn video được gửi đến Bàng Kinh Phú cũng không bị lộ.

Phạm Tự Khanh cũng tìm thấy niềm vui trong đó.

Anh ta đã rất lâu không thấy được dáng vẻ bình thường của Chúc Nhược Vân. Từ trước khi bị anh ta chèn ép chỉ biết khóc rồi nháo, hôm nay ngay cả bị đè xuống làm cũng không dám phản kháng.

Giống như một con búp bê được khắc bằng dao gỗ, sau khi bị phù thủy thi triển, nó đã được truyền linh hồn, trở nên sống động và tươi sáng.

Phạm Tự Khanh bắt đầu yêu cầu Chúc Nhược Vân phải hát nhạc thiếu nhi khi ở trên giường.

Anh ta luôn chê giọng cô ấy không đủ lớn, cảm xúc chưa đủ trọn vẹn, nụ cười trên môi cũng không đủ tự nhiên.

Chúc Nhược Vân vừa khóc vừa lặp đi lặp lại những yêu cầu khắc nghiệt, đồng thời thực hiện một số động tác tay đơn giản, nếu không làm tốt, Phạm Tự Khanh sẽ xâm nhập vào cô ấy không ngừng, như thể đó là một cỗ máy không thể ngăn cản.

Chúc Nhược Vân đau đến chảy máu, muốn nâng eo lên, nhưng Phạm Tự Khanh dùng lòng bàn tay ấn vào xương sườn của cô ấy, sau đó vang lên một tiếng vỗ lộn xộn, từng luồng khí liền nhau đang muốn nứt ra trong cơ thể. Anh ta như cắt đôi cô ấy ra thành nhiều mảnh, làm cô ấy chảy máu, đau đến muốn hư.

“Tôi đã nói gì?”

Phạm Tự Khanh vẫn chưa tháo kính ra, giọt mồ hôi mỏng trên sống mũi khiến gọng kính trượt xuống một chút, anh ta theo bản năng dùng ngón tay đẩy gọng kính, sắc mặt nghiêm túc mắng.

“Tôi bảo cô cười, sao cô lại khóc!”

Hiện tại Phạm Tự Khanh lười ngụy trang như trước, hoặc có lẽ anh ta đã đạt được quyền lợi mình mong muốn, không cần phải tâng bốc giả heo ăn hổ nữa, hoặc có lẽ anh ta đã coi Chúc Nhược Vân là người thân thiết rồi. Anh ta không chút kiêng kỵ bộc lộ bản chất chân thật của mình.

“Cô không cười phải không? Tôi ngược lại muốn nhìn một chút, có phải là đau chết cô cũng không chịu cười không!”

Chúc Nhược Vân vừa khóc vừa rên rỉ, thân hình gầy gò bị chơi đến nát, cô ấy rơi nước mắt van xin, buộc bản thân phải nở một nụ cười trái ngược với sinh lý của mình, vừa cười vừa khóc, trông thật buồn cười.

Để cho cô ấy học thêm một ít ‘kỹ năng’, Phạm Tự Khanh đã gửi Chúc Nhược Vân đến trường mẫu giáo đó. Mỗi ngày Chúc Nhược Vân được thư ký Điền Ngạn đón sau giờ tan học, đưa đến văn phòng của Phạm Tự Khanh.

Cô ấy phải ở chỗ này lặp lại một lần thành quả học tập hôm nay, mỗi ngày đổi những bài hát thiếu nhi khác nhau, thực hiện những hành động đơn giản và trẻ con đó.

Thường thì cô ấy chỉ cười lần đầu tiên và lần thứ hai, càng về cuối, cô ấy càng lặp lại điều đó thường xuyên hơn. Cô ấy sợ nếu bị anh ta trừng phạt bằng tình dục, cô ấy sẽ biến thành một kẻ yếu đuối chỉ biết khóc lóc van xin sự thương xót.

Phạm Tự Khanh sẽ thưởng cho cô ấy một số phần thưởng phù hợp để cô ấy làm việc chăm chỉ hơn.

Cách anh ta nuôi Chúc Nhược Vân giống như một phương thức nuôi thú cưng hơn, anh ta tùy ý kiểm soát mọi thứ về Chúc Nhược Vân, kể cả nhân quyền.

Phạm Tự Khanh cho là mình trừ cái này ra, sẽ không có những tình cảm đặc biệt hơn nữa.

Bởi vì đây chính là ý nghĩa tình yêu sâu xa nhất trong nhận thức của anh ta.

Cho đến khi Chúc Nhược Vân xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở trường mẫu giáo.

Thầy giáo gọi điện thoại tới, nói cô ấy đã dùng dao do bạn nhỏ khác mang đến cắt cổ tay. Đến khi Phạm Tự Khanh chạy đến, máu không ngừng chảy khắp sàn. Cô ấy nằm trên mặt đất được một cô giáo ôm vào ngực, tìm mọi thứ có thể cầm máu rồi ấn vào cổ tay. Toàn bộ học sinh trong lớp đều bị ném ra ngoài, sàn trải chiếu tatami ở đây ướt đẫm chất lỏng, chảy dọc theo các khe nhỏ.

Bình luận

Để lại bình luận