Chương 229

“Anh, em muốn hỏi một chút về việc thụ tinh nhân tạo.”

“Bây giờ hỏi anh cũng vô dụng, chờ chú tuổi đủ rồi lại nói, mới hai mươi tuổi liền muốn làm con gái người ta mang thai buộc tại bên người, a.”

Tiếng cười trào phúng trần trụi vang lên, Bạch Dương cũng không cam lòng yếu thế: “Dùng 5 năm cũng không làm được người phụ nữ của mình mang thai, anh không xứng cười em.”

“Tiểu tử, thật sự cho rằng cách một cái đại dương thì anh không thể thu thập chú?”

Bạch Dương lần đầu tiên có cảm giác nắm chắc nên mới cùng anh hắn ngạnh cương: “Em không muốn cùng anh đối nghịch , em có bản lĩnh, cho nên, không được cười em.”

“Đừng tưởng rằng ở nơi đó phong cảnh vô hạn, liền không cần về nước.” Bạch Vân Yển sao lại không biết, hắn ở Italy hỗn ra tên tuổi.

“Sao lại không về, em còn chờ ôm cháu.” Hắn nghe được trong phòng vang lên động tĩnh: “Ngắt đây, cô ấy tỉnh ngủ rồi.”

Không cho anh hắn cơ hội kết thúc cuộc gọi trước, Bạch Dương nhanh nhẹn ngắt máy.

Từ khi chuyển đến Italy đến bây giờ, đã đã hơn một năm, nhưng bụng cô vẫn chậm chạp không có động tĩnh.

Bạch Dương dò hỏi bác sĩ ở Italy về quá trình thụ tính nhân tao, cũng không quá phức tạp, thậm chí rất nhanh là có thể định ra toàn bộ phương án.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy hẳn là nên chờ một chút, cụ thể chờ cái gì, hắn cũng không biết.

Hai tháng sau, Tiêu Trúc Vũ mang thai, thụ thai tự nhiên. Bạch Dương lần đầu cảm thấy trực giác của mình có thể chuẩn như vậy , tựa như cùng với đứa bé còn chưa chào đời, tâm linh tương thông.

“Vì sao lại muốn chuyển đến nơi này?”

“Anh cho rằng, Tiêu Tiêu sẽ rất thích thảo nguyên rộng lớn thế này.”

Hắn nghiêm túc chải vuốt tóc dài cho cô, Tiêu Trúc Vũ ngồi ở trên ghế bập bênh ở trong viện của một căn nhà trệt , phóng tầm mắt nhìn ra xa, thảo nguyên mênh mông bát ngát, không gian rộng lớn cảm thấy dị thường tịch liêu.

Cũng không nói được là có bao nhiêu thích, trong phạm vi trăm dặm chỉ có bọn họ cư trú trong gian nhà trệt này, so với hoa viên nhỏ lúc trước còn đơn sơ hơn nhiều, phòng ở bố trí thoáng gió, ngay cả bên cạnh cửa cũng treo chuông gió cùng võng treo.

Trang trí ấm áp , thậm chí vào buổi chiều, còn có thể nhìn thấy ở nơi xa du mục chăn dê.

Thảo nguyên trời xanh mây trắng, có khác một phen phong tình, ở nơi xa linh dương chạy thanh từng đàn, thỉnh thoảng cúi đầu gặm cỏ, không gian rộng lơn xanh thẳm không thấy điểm cuối không thể không làm nhân tâm cảm giác trống trải, đại khái là vì chuyển nhà , vừa tới một tuần, tâm tình cô cũng tốt hơn nhiều o.

Nhưng dần dần chỉ nhìn mãi một cảnh sắc, Tiêu Trúc Vũ liền khôn có lý do mà sinh ra bực bội, lúc mang thai cũng có phản ứng, ứng kích thường thường cùng có nôn mửa mãnh liệt, rất khó đi vào giấc ngủ, gió lanh ban đêm trên thảo nguyên, cửa phòng được làm bằng gỗ bị thổi qua vang lên thanh âm kẽo kẹt rung động.

Tiêu Trúc Vũ không biết có phải mình đã suy nghĩ quá nhiều hay không, cô cảm thấy Bạch Dương dọn đến này, chỉ là vì không để cô sinh ra mốt chút ý niệm chạy trốn nào .

Rốt cuộc ở chỗ này căn bản không định vị được phương hướng , muốn đi ra ngoài chỉ có thể dựa vào xe, người ngoài muốn tìm được nói này cũng rất khó, nhưng hắn lại nói, chỉ là vì có thể để cô càng an tâm dưỡng thai.

Cô trước nay không nghĩ tới chuyện mang thai, từ khi cùng Bạch Dương làm tình cho tới nay, trừ bỏ Tô Hòa Mặc, không có người ai cho cô uống thuốc tránh thai, không phải chưa từng có, mang theo một chút tâm lý may mắn, nhưng mà đứa nhỏ này vẫn là tới quá nhanh.

“Em gần đây rất hay thở dài.”

Bạch Dương đem cơm sáng đặt lên bàn lại đi đến trước mặt cô, trong giọng nói mang theo cẩn thận: “Là anh có chỗ nào làm không tốt sao? Hay là em cảm thấy không thoải mái?”

“Có chút không thoải mái.”

“Nơi nào không thoải mái?”

Bình luận

Để lại bình luận