Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: LỜI THÚ TỘI VÀ SỰ BẢO HỘ CỦA GIÁO VIÊN

Tô Nhuyễn thật sự giận.

Anh ta làm cô sợ. Anh ta làm cô xấu hổ.

Cô quyết định phớt lờ anh ta.

Ngày hôm sau, anh ta lại đạp xe đến. Cô đi bộ.

Anh ta đạp xe theo, lượn lờ xung quanh.

“Tổ tông. Anh sai rồi.”

Cô không nói gì.

“Em không lên xe, anh hát đấy.”

Cô đi nhanh hơn.

Anh ta hắng giọng, và hát, rất to.

“Trong thôn có một cô nương… tên là Nhuyễn Nhuyễn… Môi nàng… ư… mềm mềm… ngực nàng… a… tròn tròn…”

“Dừng lại!” Tô Nhuyễn hét lên, mặt đỏ như gấc. Người đi đường bắt đầu nhìn. “Anh bị điên à!”

“Lên xe.” Anh cười đắc thắng.

Cô hậm hực leo lên.

“Em vẫn chưa hết giận à?” Anh hỏi.

“Em đang nghĩ,” cô nói, giọng lạnh lùng. “Về chuyện học bù.”

“À,” anh nói. “Em không cần lo. Anh đóng tiền cho em rồi.”

“Cái gì?!” Cô giật mình. “Em đã nói em không cần!”

“Anh không hỏi em. Anh nói với thầy Toán,” anh thản nhiên. “Em là người của anh. Ai dám thu tiền của em? Thầy ấy sợ quá, nên miễn phí cho em luôn.”

“Kha Tùng Ứng!”

“Đùa thôi,” anh cười. “Anh đóng rồi. Em không cần trả lại. Coi như… học phí em dạy kèm cho anh.”

Tô Nhuyễn im lặng. Cô biết anh lại nói dối. Anh đang tìm mọi cách để giúp cô, theo cái cách ngang ngược của anh.

“Em biết không?” Anh đột nhiên nói. “Mẹ vợ tương lai… rất thích anh.”

“Mẹ em?”

“Ừ. Sáng nay anh lại ‘tiện đường’ qua. Mẹ em còn giữ anh lại ăn sáng. Dì ấy nói, ‘Con trai ngoan, sau này Nhuyễn Nhuyễn nhờ con cả’.”

“Anh lại nói bậy!” Tô Nhuyễn đấm vào lưng anh.

“Thật!” Anh cười. “Anh còn nói với dì, ‘Dì yên tâm. Con sẽ chăm sóc em ấy… cả đời’.”

Tim Tô Nhuyễn, lại một lần nữa, đập lỗi một nhịp.

Bình luận (0)

Để lại bình luận