Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Vòng Xoáy Định Mệnh – Sự Chiếm Hữu Kế Thừa
Sau trận cãi vã, Cố An vùng vằng bỏ ra vườn sau đi dạo để hạ hỏa. Cô đá mạnh vào mấy hòn sỏi, miệng lẩm bẩm chửi rủa ông bố độc tài và tên “hôn phu hụt” đáng ghét kia.
“Đồ điên! Đồ biến thái! Ai thèm lấy anh chứ!”
Đột nhiên, một bóng đen cao lớn đổ ập xuống người cô, che khuất cả ánh nắng chiều tà. Cố An giật mình quay lại, suýt chút nữa thì hét lên.
Đứng trước mặt cô là Đông Quân. Hắn mặc bộ vest xám tro cắt may tỉ mỉ, tôn lên vóc dáng cao lớn 1m88 và bờ vai rộng vững chãi. Khuôn mặt hắn đẹp như tượng tạc, nhưng lạnh lùng và sắc bén, đôi mắt phượng hẹp dài đang nhìn cô chằm chằm, nụ cười nửa miệng đầy tà khí.
“Em đang mắng tôi đấy à, vợ tương lai?” Đông Quân lên tiếng, giọng nói trầm khàn đầy từ tính.
Cố An lùi lại một bước, khoanh tay trước ngực, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh dù cô chỉ đứng đến ngực hắn.
“Đông Quân! Anh có thôi đi không? Anh là âm hồn bất tán à? Sao tôi đi đâu anh cũng đi theo thế? Dừng lại ngay cho tôi!”
Đông Quân không những không dừng lại mà còn tiến tới ép sát cô vào gốc cây cổ thụ. Hắn chống một tay lên thân cây, giam cầm cô trong lồng ngực mình, cúi xuống phả hơi thở nóng rực vào mặt cô.
“Em là vợ tương lai của tôi, tôi không theo em thì theo ai? Bảo vệ vợ là trách nhiệm của chồng.”
“Ai là vợ anh? Đừng có nhận vơ! Đó là ba tôi nói, tôi chưa hề đồng ý!” Cố An trừng mắt, cố gắng đẩy lồng ngực rắn như đá của hắn ra nhưng vô ích.
Đông Quân bật cười, đưa tay lên vuốt nhẹ lọn tóc mai đang bay bay trước trán cô. Hành động dịu dàng nhưng ánh mắt lại chứa đầy sự chiếm hữu điên cuồng, khiến Cố An chợt nhớ đến những câu chuyện mẹ kể về ba ngày xưa.
“Em đồng ý hay không, không quan trọng. Quan trọng là tôi muốn.” Hắn ghé sát tai cô, thì thầm từng chữ rõ ràng. “Gả hay không không đến lượt em quyết đâu, bé con. Là tôi quyết.”
Cố An rùng mình. Tên này… hắn thực sự giống ba cô y như đúc. Sự ngạo mạn, sự áp đặt này… thật đáng ghét nhưng cũng thật… quyến rũ chết tiệt.
“Anh… anh dựa vào đâu mà tự tin thế? Tôi có đầy người theo đuổi nhé! Nam thần trường tôi xếp hàng dài từ cổng vào đến lớp học!” Cố An cố vớt vát chút khí thế.
Ánh mắt Đông Quân tối sầm lại ngay lập tức. Không khí xung quanh như hạ xuống vài độ. Bàn tay đang vuốt tóc cô trượt xuống, bóp nhẹ lấy cằm cô, nâng lên, ép cô nhìn thẳng vào mắt hắn.
“Kẻ nào? Nói tên ra. Ngày mai tôi sẽ cho gia đình hắn biến mất khỏi cái đất nước này, giống như cách ba vợ đã làm với tình địch năm xưa.”
Cố An chết lặng. Cô nhìn thấy ngọn lửa ghen tuông điên dại đang bùng cháy trong mắt hắn. Hắn không nói đùa. Những kẻ như hắn và ba cô, chưa bao giờ biết nói đùa về chuyện tình cảm.
“Anh… anh bị điên rồi!”
“Đúng, tôi điên vì em.”
Đông Quân cúi xuống, không báo trước mà chiếm lấy đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô. Một nụ hôn bá đạo, cuồng nhiệt và đầy tính trừng phạt. Cố An mở to mắt kinh ngạc, tay chân luống cuống đấm vào ngực hắn, nhưng rồi dần dần bị cuốn vào nụ hôn điêu luyện ấy.
Đầu lưỡi hắn cạy mở hàm răng cô, luồn lách vào trong hút lấy mật ngọt, quấn quýt không rời. Hắn hôn như muốn nuốt chửng cô vào bụng. Cố An cảm thấy đầu óc quay cuồng, chân tay mềm nhũn, vô thức bám chặt lấy áo hắn để không bị ngã.
Khi Đông Quân buông cô ra, cả hai đều thở dốc. Môi Cố An sưng đỏ, ướt át, ánh mắt mơ màng ngập nước. Đông Quân hài lòng nhìn “thành quả” của mình, liếm nhẹ môi đầy gợi tình.
“Ngọt lắm. Em chạy không thoát đâu, Cố An. Cả đời này, em chỉ có thể là của Đông Quân tôi thôi.”
Cố An nhìn bóng lưng cao ngạo của hắn quay đi, tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cô biết, số phận của mình đã được định đoạt. Một vòng xoáy tình yêu và chiếm hữu mới lại bắt đầu, và cô… chính là con mồi tự nguyện tiếp theo.
Lịch sử lặp lại, nhưng lần này, con mồi có vẻ… nanh nọc hơn nhiều.
(HẾT)

Bình luận (0)

Để lại bình luận