Chương 23

“Đều do con, không nhịn được mà nói ra…”

Mặt Vân Thư chôn ở trong tay hắn hu hu khóc thành tiếng, Hướng Tông Đường cảm nhận được nước mắt không ngừng chảy ra kẽ tay, yết hầu khẽ động đậy, khóe mắt bất giác rơi xuống một giọt lệ.

Hướng Tông Đường không có lựa chọn hôm nay tỉnh lại, hắn lẳng lặng suy nghĩ mấy ngày sau mới làm bộ tỉnh lại.

Vân Thư thấy hắn tỉnh lại vui mừng đi gọi bác sĩ kiểm tra, sau khi bác sĩ đi phòng bệnh lại trở nên trống rỗng, để lại Vân Thư và Hướng Tông Đường nhìn chằm chằm nhau.

Hướng Tông Đường nhìn Vân Thư bất an đứng đó, dáng vẻ rất cẩn thận thận trọng, không khỏi đau lòng, nhẹ giọng gọi cô đến gần: “Con – bây giờ ba con đang ở dâu?”

Vân Thư cúi đầu nhỏ giọng nói: ” Tại đồn cảnh sát”

Hướng Tông Đường suy nghĩ một chút, dịu dàng nói với cô: “Không sao đâu, đến lúc đó ba sẽ nói là do mình không cẩn thận, yên tâm đi.”

“A —— thật sao?” Vân Thư vui vẻ nhìn hắn: “Thật sao.” Hướng Tông Đường dựa vào giường bệnh khẽ gật đầu: “Lúc trước là ba cưỡng hiếp con, đây là thứ ba xứng đáng, là ba có lỗi với con. Xét thấy còn Hướng Ích làm chỗ dựa, thứ lỗi cho ba không thể tự giác đến trại giam tự thú, xin lỗi con.” Hắn nhịn xuống bụng đau đớn, hơi khom người tỏ vẻ áy náy.

Câu xin lỗi muộn màng này khiến Vân Thư nghẹn ngào, cô xông lên đỡ Lấy Hướng Tông Đường, có loại cảm giác không tốt, quả nhiên, Hướng Tông Đường nói tiếp: “Ba hy vọng con có thể thoát khỏi cái bóng của ba, con xứng đáng ở bên cạnh người tốt hơn.”

Vân Thư rơi lệ, che miệng khóc lên, Hướng Tông Đường thương tiếc nhìn cô nói tiếp: “Đừng khóc, chuyện của ba con ba sẽ nhanh chóng xử lý, con về nhà chăm sóc mẹ đi, đừng ở đây nữa, ba cũng chuyển vào thẻ của con một ít tiền, con cứ dùng nhé, đừng ngại.” Cuối cùng, Hướng Tông Đường nhìn cô thật sâu: “Được rồi, con đi đi, quên tất cả, sống cho tốt.”

Vân Thư lắc đầu, khóc không thành tiếng, Hướng Tông Đường sai cấp dưới tiến vào, đỡ Vân Thư đưa về nhà, về phần chuyện của Vân Tam, một cú điện thoại là có thể giải quyết, chờ Vân Thư thất hồn lạc phách về nhà, Vân Tam thậm chí còn về sớm hơn cả cô.

Sau khi giải quyết xong mọi chuyện, Hướng Tông Đường mệt mỏi nhắm mắt lại nằm trên giường.

Một gia đình nhà họ Vân đoàn tụ với nhau, tất nhiên rất vui vẻ, nghe nói là Hướng Tông Đường thả mình ra, Vân Tam gắp thức ăn, hừ lạnh: “Coi như hắn cũng không quá cầm thú lắm.” Vân Thư im lặng ít nói, mẹ Vân lo lắng gắp thức ăn cho cô, Vân Thư ăn uống mà nước mắt cứ rơi tí tách, ở trong ánh mắt lo lắng của ba mẹ trở về phòng thấp giọng khóc.

Ba mẹ Vân nhìn dáng vẻ của Vân Thư, lo lắng liếc nhau, Vân Tam hỏi: “Mấy ngày nay nó đến chăm sóc cho Hướng Tông Đường à?”

“Đúng vậy, có chuyện gì vậy?”

“Ngày đó lúc tôi đâm hắn xong, phản ứng của con gái chúng ta cũng không giống như là rất hận hắn…”

“Shhh…Ý anh là…”

Nửa tháng trôi qua, ba mẹ Vân và con trai vẫn ở nhà của Vân Thư không về, bởi vì tâm trạng của Vân Thư quá kém, làm cái gì cũng không yên lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại gầy đi một chút, Vân Tam thật sự nhìn không nổi, lôi kéo Vân Thư mơ mơ màng màng chạy đến dưới bệnh viện, nhìn con gái ngơ ngác nhìn mình bất đắc dĩ nói: “Con gái à, Hướng Tông Đường dù gì cũng bị đâm rồi, tức cũng thoát được rồi, nếu con thật sự rời bỏ được hắn vì hắn không phải là người quá xấu xa thì chuyện con thích hắn là chuyện bình thường, biết chưa? Ba cũng không có ý kiến gì đâu.”

Đôi mắt vô hồn của Vân Thư sáng lên, Vân Tam tiếp tục nói: “Mấy ngày nay ba mẹ cũng đã suy nghĩ rồi, nếu đối xử với con không tốt thì sao con có thể xinh đẹp hơn như vậy, coi như cái tên đó còn biết điều thả ba ra, ba cũng không có gì để nói, đừng quan tâm đến ba mẹ, cũng đừng quan tâm gì nhiều, miễn con vui là được rồi.”

Bình luận

Để lại bình luận