Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Thú Tội Qua Cánh Cửa
Lời đề nghị vô sỉ như vậy, mà anh nói ra lại thản nhiên đến lạ. Di Di nghe mà toàn thân nóng rực. Cô chưa bao giờ thân mật với ai như thế, nhưng… nếu là Chiếu Dã, hình như cô có thể chấp nhận…
Di Di vùi đầu vào vai anh, lí nhí phát ra một tiếng: “Ừm.”
Âm thanh nhỏ như muỗi kêu, nhưng đủ để Chiếu Dã nghe thấy.
Đêm thật dài, bóng người quấn quýt.
Chiếu Dã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chậm rãi đưa xuống phía dưới. Di Di thẹn thùng đến mức không dám nhìn, chỉ cảm thấy tay mình chạm vào một nơi xa lạ, nóng rực, nguy hiểm và đang phập phồng sức sống.
Anh bao lấy bàn tay cô, khống chế phương hướng, để cô nắm trọn lấy đỉnh của anh, vẫn còn cách một lớp quần.
Vật kia dường như cảm nhận được, bỗng nhiên nảy lên một cái trong lòng bàn tay cô. Di Di giật mình muốn rụt tay lại, nhưng bị tay anh giữ chặt.
“Đừng sợ.” Chiếu Dã trấn an, giọng anh đã khàn đi không thể nhận ra. “Nhìn một cái đi.”
Di Di run rẩy quay mặt lại, bạo gan liếc xuống. “Cái lều” của anh đã dựng lên cao vút, bị bàn tay cô và anh bao bọc, giống như một con mãnh thú bị nhốt trong lồng.
Cô thử siết nhẹ. Con mãnh thú ấy lập tức gầm lên, trở nên lớn hơn, như muốn phá tan lồng giam là bàn tay cô.
Chiếu Dã thở dốc nặng nề. Anh kéo tay cô, bắt đầu di chuyển lên xuống, đồng thời nâng cằm cô lên, vội vàng hôn lấy.
Chiếc ghế sô pha trở nên chật chội, không khí đặc quánh mùi ái muội.
Di Di cảm nhận được một dòng nước ấm áp đang chảy ra từ hạ thân. Đó là dấu hiệu cô đã động tình. Trái tim cô hoảng loạn, nhưng cũng thử vụng về đáp lại nụ hôn của anh.
Chiếu Dã căng cứng đến sắp nổ tung. Anh gầm gừ trong cổ họng, lý trí gào thét ba từ: “Tuần tự tiến đến.”
Anh cắn răng, gắt gao nhịn xuống.
“Chờ anh một lát…” Anh thở hổn hển, đột ngột dừng lại.
Anh lảo đảo đứng dậy, chạy thẳng vào phòng tắm, đóng sầm cửa lại. Anh vạch quần, giải phóng con cự long đang gào thét, nhắm mắt lại, bàn tay nhanh chóng di chuyển, trong đầu toàn là hình ảnh của Di Di.
Di Di ngồi trên sô pha, ngơ ngác. Dù ngốc cô cũng biết anh đang làm gì bên trong. Cô che mặt, hai má nóng bừng.
Vài phút sau, cô dọn dẹp xong chén đũa trên bàn. Nhìn đồng hồ, đã 11 giờ rưỡi.
Cô chậm rãi đi đến cửa phòng tắm, nói vọng vào: “Chiếu Dã, muộn rồi, em về phòng trước nhé.”
“Chén đĩa em rửa sạch cho anh rồi.”
Bên trong không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước chảy mơ hồ. Cô gõ cửa: “Chiếu Dã?”
Trên cửa kính mờ hiện lên một bóng đen, giọng nói đè nén đầy áp lực của anh truyền ra: “Đừng đi…”
“Di Di, nói chuyện với anh đi.”
“Nói… nói cái gì.”
“Cái gì cũng được.”
Giọng anh trầm khàn đầy từ tính, Di Di nghĩ đến cảnh tượng anh đang làm bên trong, mặt lại đỏ bừng.
“À… Chiếu Dã, mai em vẫn phải đi làm một mình, Bé Nhỏ nghỉ phép rồi. Anh vẫn chưa gặp con bé đâu, em với nó quen nhau nhiều năm rồi, nó là một cô bé đáng yêu…”
Di Di kể luyên thuyên đủ thứ chuyện, rồi bỗng nhiên, cô hít một hơi, nói: “Có một chuyện… em vẫn luôn muốn nói cho anh biết. Anh có nhớ ngày em đi xem anh thi đấu không?”
“Chiếc váy đó,” giọng cô lí nhí, “Không phải mặc vì Triết Triết… là… là vì để gặp anh.”
Bên trong, động tác của Chiếu Dã khựng lại. Ngay sau đó, anh gầm lên một tiếng trầm khàn, dòng dịch nóng bỏng bắn ra.
Bóng người trên cửa biến mất. Di Di im lặng lùi ra ngoài, nói khẽ: “Chiếu Dã, ngủ ngon.”
Cô vừa định đóng cửa phòng anh lại, một bàn tay ướt át đã chặn cửa. Anh đã rửa sạch sẽ, nhưng hơi thở vẫn còn gấp gáp. Di Di ngại ngùng nhìn anh.
“Di Di, em chuyển sang đây ở đi.” Anh nói, không một chút xấu hổ.
“Không cần.” Di Di trừng mắt. Ai lại yêu cầu ở chung ngay ngày đầu tiên thế này. “Em ở ngay đối diện anh, không gần sao?”
“Không giống nhau.”
“…Dù sao cũng không cần.” Di Di chạy biến, đóng sầm cửa lại.
Chiếu Dã đứng ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng. Anh nghĩ, cô ấy đang thẹn thùng.
Anh ngồi xuống sô pha, nơi hơi ấm của cô vẫn còn vương lại. Anh nhắm mắt, hồi tưởng lại xúc cảm khi nãy.
Tay cô thật nhỏ…
Mặt cô đỏ lên thật đẹp…
Môi cô hôn vừa mềm vừa ngọt…
Mọi thứ của cô đều tốt đẹp.
Ngoài Di Di, vẫn là Di Di.
Anh muốn sờ vào nơi đó của cô.
Chiếu Dã hưng phấn đến mức cơ bắp căng cứng. Anh nằm lên giường, nhưng làm sao cũng không ngủ được. Đêm lạnh như nước, mà thân thể anh nóng như thiêu.
Anh đẩy cửa ban công, gió thổi lồng lộng, nhưng vẫn không thể dập tắt ngọn lửa trong anh.
Đêm nay không phải trăng tròn, nhưng anh thật sự chỉ muốn ngửa cổ lên trời, hú một tiếng thật dài.

Bình luận (0)

Để lại bình luận