Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Nước trong ly thật sự quá ít, không đủ làm dịu đi cơn khát trong cổ họng khô khốc. Ly nước thì lại quá nặng so với cánh tay đầy thương tích của cô.

Choang.

Chiếc ly không ngoài dự liệu mà rơi vỡ nát xuống nền, một ít nước quý giá còn sót lại cũng bị tấm thảm thấm đi hết.

Kiều Sơ Vũ bị tiếng động lớn doạ sợ hãi, vội vàng co lại thân thể ngồi nức nở trong một góc.

Giang Âm và Doãn Trạch ở trong phòng làm việc đồng thời bị tiếng động thu hút mà nhìn lên màn hình theo dõi camera trong phòng.

“Tiểu yêu tinh thật biết cách phá hoại nha!” Giang Âm cảm thán một câu.

Chiếc ly đó vốn là hắn mua từ hội đấu giá bên Pháp về, giá trị không nhỏ, hắn thật sự khá thích nó. Bởi vì vẻ ngoài lấp lánh, xinh đẹp nhưng kì thật lại vô cùng mong manh làm hắn nghĩ tới con búp bê sứ Kiều Sơ Vũ nên mới để lại trong phòng làm ” đồ chơi” cho cô.

Không ngờ búp bê của hắn vừa thức dậy đã đánh rơi món quà hắn tặng.

Doãn Trạch lo lắng chút nữa Kiều Sơ Vũ bò xuống dưới sẽ lại tự làm mình bị thương, nhấc điện thoại căn dặn bảo mẫu vào dọn dẹp.

Bảo mẫu cũng rất nhanh nhẹn, chưa đến một phút sau đã xuất hiện.

Âm thanh nặng trịch khiến Kiều Sơ Vũ giật mình nhìn ra cửa.

Thấy người tiến vào là hai người phụ nữ lớn tuổi trông rất hiền lành, phúc hậu. Cô vô thức nắm lấy tay người dọn dẹp gần đó: ” Nước… Nước… Cho con nước có được không…”

Chút nước vừa rồi trong ly, không những không giúp ích mà chỉ làm cơn khát càng thêm dữ dội.

Bảo mẫu khó xử không biết phải trả lời thế nào.

Bọn họ được lệnh vào đây dọn dẹp, ngoài ra không có thêm mệnh lệnh gì khác. Xem độ bảo mật của căn phòng này, cho thêm mười lá gan hai người cũng không dám tùy tiện đưa đồ cho cô ấy, đành đưa mắt nhìn lên camera.

Tinh… Tinh… Tinh

Điện thoại một trong hai người truyền đến tin nhắn, trong đó chỉ vỏn vẹn hai chữ “ra ngoài”.

Bảo mẫu cũng chỉ có thể nhìn Kiều Sơ Vũ bằng ánh mắt thương cảm:”Xin lỗi… Cô đừng trách chúng tôi.”

Sau đó hai người họ còn biến mất nhanh hơn cả lúc đến. Bỏ lại Kiều Sơ Vũ vẫn còn ngơ ngác ở phía sau.

Ánh sáng cuối cùng từ khe cửa biến mất, cũng là lúc Kiều Sơ Vũ chìm sâu vào tuyệt vọng.

Giang Âm cùng Doãn Trạch vẫn chăm chú nhìn vào màn hình theo dõi.

“Búp bê đáng thương.” Giang Âm thấy bộ dạng chật vật của cô liền mỉm cười nhìn sang Doãn Trạch.

Từ đầu đến cuối Doãn Trạch luôn làm bộ quan tâm, nhẹ nhàng với Kiều Sơ Vũ, hắn còn cho rằng Doãn Trạch thật sự sẽ chăm chút lập tức mang nước tới cho cô ta.

Không ngờ so với hắn thủ đoạn cũng ác độc không kém cạnh chút nào.

“Để cho em ấy chịu khổ một chút, dần dần mới biết nghe lời.” Doãn Trạch từ màn hình lần nữa rời mắt lên tập tài liệu.

Hôm nay Kiều Sơ Vũ không phản kháng, là bởi vì cô không có năng lực phản kháng. Còn điều Doãn Trach muốn, chính là Kiều Sơ Vũ chân chính trở thành một nô lệ ngoan ngoãn, vĩnh viễn cố gắng thoả mãn bọn họ, vĩnh viễn không được có tư tâm bỏ trốn.

Muốn dạy dỗ ra một tiểu nô lệ trở nên thuần phục như vậy, đương nhiên phải có những biện pháp đáng sợ.

Chỉ đáng thương cho Kiều Sơ Vũ, cổ họng vốn đã bị tổn thương, hiện tại thiếu nước trở nên khô khốc càng làm vết thương sẵn có bên trong trở nên đau đớn âm ỉ.

Mỗi lần Kiều Sơ Vũ muốn hét ra ngoài cửa cầu xin, đều chỉ có thể phát ra những tiếng thều thào không rõ từ cổ họng đau như trăm vạn chiếc gai đâm vào.

Đến khi Doãn Trạch cầm một ly nước tiến vào, Kiều Sơ Vũ đã sớm nói không ra tiếng.

“Nước.. nước… Xin anh… Cho tôi nước.” Thấy chất lỏng sóng sánh trong chiếc ly trên tay Doãn Trạch, Kiều Sơ Vũ dùng hết sức lực còn lại bò dậy mà nhào về phía hắn.

“Muốn uống nước sao bé con ?” Doãn Trạch cố tình đưa ly nước về phía Kiều Sơ Vũ, nhưng đủ xa để cô không thể đưa tay lấy.

Bình luận (0)

Để lại bình luận