Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

: Ngọn Lửa Bùng Cháy
Tiếu Hạt hít vào một hơi thật mạnh, tiếng rít của không khí sắc lẹm.
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo giật ra.
Rồi anh xoay người. Nhanh như một con báo.
Anh ép cô vào bức tường bên cạnh cửa sổ. Ánh trăng chiếu rọi một nửa khuôn mặt anh, nửa còn lại chìm trong bóng tối. Đôi mắt anh rực lửa, đen thẳm, nuốt chửng cô.
“Em đang làm gì vậy?” Anh gầm gừ, giọng khàn đặc.
“Em… Em sợ…” Bạch Đường không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhưng tay vẫn không chịu buông tha, bàn tay còn lại của cô bám vào vạt áo ngủ của anh.
“Sợ cái gì? Em an toàn rồi.”
“Không!” Cô ngẩng phắt lên, nước mắt lại chớm ướt mi. “Em sợ… lúc đó, em không sợ Liêu Phương Vũ. Em sợ… em sợ mình bị vấy bẩn… trước khi… trước khi anh kịp có cơ hội…”
Cô nức nở. “Em sợ anh sẽ chê em…”
Tiếu Hạt sững sờ.
“Em… đã quyết định từ lâu rồi.” Giọng cô lí nhí. “Em muốn… dâng hiến cho anh. Chỉ là… em không biết anh có muốn không…”
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ, long lanh như nước hồ thu, nhìn anh. “Tiếu Hạt… anh… có phản ứng với em không?”
Phản ứng?
Tiếu Hạt cười khổ.
Anh không nói gì. Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kéo nó xuống, đặt lên sự cứng rắn đang gào thét dưới lớp vải mỏng.
“Em tự mình xem.” Anh thở hắt ra, cúi đầu, trán gần như chạm vào trán cô. “Nó cứng như đá thế này. Em nói xem, có phản ứng không?”
Bạch Đường nín thở. Nó… nó còn lớn hơn cô tưởng tượng. Và nó đang đập.
Cô nuốt nước bọt. Rồi, cô mỉm cười. Một nụ cười vừa ngây thơ, vừa quyến rũ chết người.
“Em… coi như anh đồng ý.”
Cô nhón chân lên.
Anh cúi xuống.
Đôi môi họ chạm nhau.
Không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng. Đó là một sự va chạm. Một vụ nổ.
Anh hôn cô như thể muốn hút cạn linh hồn cô. Anh hôn như một kẻ chết đói tìm thấy nguồn sống. Môi lưỡi của anh vừa mạnh mẽ, vừa cuồng dã, càn quét mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô. Anh đang cố dùng nụ hôn này để xóa đi, để đóng dấu chủ quyền, để khẳng định.
Mùi thuốc lá, mùi bạc hà, và mùi vị của riêng anh.
Bạch Đường nghẹt thở. Cô không biết hôn. Cô chỉ biết đáp lại một cách bản năng. Cô mở miệng, đón nhận, quấn lấy.
Bàn tay Tiếu Hạt không còn chỉ giữ cô. Một tay anh siết chặt eo cô, tay kia luồn vào mái tóc mềm, giữ chặt gáy cô, khiến nụ hôn càng thêm sâu.
“Ưm…” Cô không thở được.
Anh dường như nhận ra, liền rời môi cô. Cả hai cùng thở dốc.
Nhưng anh không dừng lại. Môi anh trượt xuống cằm, xuống cổ cô. Anh cắn nhẹ. Anh mút. Anh để lại những dấu hôn đỏ ửng.
“Tiếu Hạt… ưm…”
Tay anh bắt đầu không an phận. Anh luồn tay vào trong chiếc áo phông rộng thùng thình của cô. Da thịt anh nóng rẫy chạm vào làn da mịn màng của cô.
Anh vuốt ve lưng cô, rồi vòng lên…
“Em không mặc…?” Anh sững sờ. Tay anh chạm vào sự mềm mại, trần trụi.
“Em… Em giặt rồi.” Cô thì thào, mặt nóng bừng.
Tiếu Hạt bật cười. Tiếng cười trầm, khàn, đầy dục vọng.
“Em đúng là yêu tinh.”
Anh cúi xuống, hôn lên xương quai xanh của cô. “Em cố tình, đúng không?”
Bạch Đường run rẩy. Cô lấy hết can đảm, vòng tay qua cổ anh, thì thầm vào tai anh: “Ca ca… anh có thích em… hư hỏng như vậy không?”
Hai chữ “Ca ca” mềm mại, ngọt lịm, như một dòng điện đánh thẳng vào điểm yếu nhất của Tiếu Hạt.
Anh gầm lên một tiếng.
Anh cúi xuống, một tay luồn qua kheo chân, một tay giữ lưng, bế thốc cô lên.
“Anh sẽ cho em biết anh thích thế nào.”
Anh bế cô, đi thẳng lên lầu, về phòng ngủ của anh. Lần này, không còn là sự che chở.
Lần này, là Dục Vọng.
________________

Bình luận

Để lại bình luận