Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Tại tòa nhà hội nghị tỉnh bên cạnh.
Cuộc họp vừa kết thúc, Lục Thời Gia từ chối tất cả các lời mời tiệc tùng xã giao. Anh vừa bước ra khỏi phòng họp, vừa tháo cà vạt, vừa hỏi Tống Dương:
“Ở nhà có chuyện gì không? Camera báo về thế nào?”
Tống Dương đi bên cạnh, mặt mày toát mồ hôi hột, ấp úng báo cáo: “Thưa sếp… lúc nãy dì giúp việc gọi điện, báo là… phu nhân đã ghé qua biệt thự.”
Bước chân Lục Thời Gia khựng lại. Đám giám đốc đi sau suýt thì đâm sầm vào lưng anh. Không khí xung quanh giảm xuống độ âm.
“Mẹ tôi đến? Tại sao cậu không báo sớm!”
Anh gầm lên, ánh mắt sắc lẹm như dao. Tống Dương run rẩy: “Lúc đó ngài đang phát biểu… tôi không dám ngắt lời…”
Lục Thời Gia không nghe giải thích nữa. Anh quay người, ra lệnh cho tài xế chuẩn bị xe, phóng như bay về thành phố. Trong đầu anh chỉ có một viễn cảnh tồi tệ: Mẹ anh nhìn thấy Thời An biến nhỏ, bà sẽ sốc, sẽ tra hỏi, thậm chí sẽ bắt Thời An đi…
Chiếc Maybach xé gió lao đi trên đường cao tốc. Lục Thời Gia lòng nóng như lửa đốt. Anh sợ Thời An bị dọa sợ, sợ mẹ anh không chấp nhận chuyện hoang đường này.
Hoàng hôn buông xuống khi xe đỗ xịch trước cổng biệt thự Hoa Tinh. Lục Thời Gia không đợi tài xế mở cửa, lao thẳng vào nhà.
“Mẹ! An An!”
Không gian yên tĩnh. Dì giúp việc ló đầu ra từ bếp, chỉ tay lên lầu: “Phu nhân và tiểu thư đang ở trong phòng để quần áo ạ.”
Lục Thời Gia chạy lên cầu thang, tim đập thình thịch. Nhưng khi đến gần cửa, anh nghe thấy tiếng cười khúc khích. Một già, một trẻ.
Anh dừng lại, chỉnh đốn trang phục, hít sâu một hơi rồi gõ cửa: “Mẹ à?”
Cánh cửa mở ra. Thời Cẩm Du đứng đó, vẻ mặt nghiêm nghị giả tạo, liếc xéo con trai: “Vị nào đây nhỉ? Giờ mới biết đường mò về à?”
Lục Thời Gia thở phào, cười khổ: “Mẹ, con xin lỗi. Con bận họp.”
Anh lách người vào phòng. Cảnh tượng trước mắt khiến trái tim anh tan chảy. Trên ghế sofa nhung đỏ, một đống váy áo, giày dép trẻ em hàng hiệu vứt lung tung. Ở giữa đống hỗn độn đó, “Bánh ngọt nhỏ” của anh đang hì hục xỏ chân vào đôi giày búp bê màu đỏ, cái mặt nhăn nhó vì xỏ mãi không được.
Thấy anh về, cô bé vứt luôn chiếc giày, dang hai tay ra đòi bế. Lục Thời Gia bước tới, nhấc bổng cô lên, hôn chùn chụt vào hai má phính.
“Nhớ anh không?”
Thời An liếc nhìn dì Thời, rồi gật đầu cái rụp: “Nhớ ạ! Nhớ anh trai nhất trần đời!”
Thời Cẩm Du nhìn cảnh tượng “cha hiền con thảo” (thực ra là tình nhân trá hình) trước mắt mà ngán ngẩm lắc đầu. Bà hắng giọng:
“Được rồi, buông con bé ra. Mẹ có chuyện cần nói với con.”
Sau khi kể lại chuyện di truyền cho con trai nghe, bà chốt lại: “Yên tâm, tình trạng này sẽ hết khi con bé tròn 18 tuổi. Chỉ còn khoảng nửa tháng nữa thôi.”
Lục Thời Gia nghe xong, ánh mắt sáng lên. Anh cúi xuống thì thầm vào tai cô bé: “Nghe chưa? Sắp lớn hẳn rồi nhé. Lúc đó đừng hòng trốn anh.”
Thời An đỏ mặt, vùng khỏi tay anh, chạy lại ôm chân Thời Cẩm Du mách lẻo: “Dì ơi! Anh Gia bắt nạt con! Anh ấy hư lắm!”
Thời Cẩm Du cười xòa, đuổi khéo Thời An ra ngoài chơi để nói chuyện riêng với con trai. Khi chỉ còn hai người, bà nghiêm mặt:
“Gia Gia, con nói thật cho mẹ biết. Con định thế nào với con bé? Con nuôi nó từ năm 14 tuổi, giờ lại… thế này. Con không sợ người đời đàm tiếu sao?”
Lục Thời Gia đứng thẳng người, đối diện với mẹ. Ánh mắt anh kiên định, chứa đựng sự cố chấp điên cuồng:
“Mẹ, mẹ nhìn con đi. Cả đời này của con đã nằm gọn trong tay em ấy rồi. Con không cần biết người đời nói gì. Con chỉ cần em ấy. Nếu không có An An, con cũng chẳng thiết sống nữa.”
Lời thú nhận nặng tựa ngàn cân. Thời Cẩm Du sững sờ, rồi thở dài thườn thượt. Bà biết tính con trai mình, một khi đã yêu là yêu đến chết đi sống lại, giống hệt bố nó.
“Thôi được rồi. Cái nợ đồng lần. Mẹ cũng bó tay với con.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận