Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Cái Tát
Chiếc xe dừng lại cách siêu thị một đoạn.
“Em nói em làm thu ngân ở đây à?” Liêu Thuân hỏi, tay anh vẫn mân mê tay cô.
“Vâng. Công việc… cũng tốt ạ.” Cô rụt rè.
Anh nhìn cô, bộ quần áo anh mua hôm qua khiến cô trông khác hẳn, nhưng vẻ tự ti vẫn còn hằn sâu trong ánh mắt. “Em thích là được.”
Anh không lái xe đi ngay mà ngồi đợi. Trần Hương không hiểu, nhưng cũng không dám hỏi.
Cô bước vào siêu thị. Hôm nay cô mặc bộ váy trắng anh mua, khác hẳn với bộ đồng phục cũ kỹ hay cái áo sơ mi kẻ ô rách rưới. Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía cô.
Vương Chiêu Đệ đang đứng ở quầy, thấy cô bước vào thì sững sờ, rồi ánh mắt chuyển sang ghen ghét và khinh bỉ.
“Ồ, Trần Hương. Mới mấy hôm không gặp mà trúng mánh ở đâu à?” Giọng cô ta chua lè. “Bộ đồ này… mày ăn cắp ở đâu đúng không?”
Vương Chiêu Đệ bước tới, bàn tay bẩn thỉu túm lấy tay áo cô. “Loại nhà quê như mày thì làm gì có tiền mua? Nói! Mày chôm ở đâu?”
“Tôi… tôi không có…” Trần Hương hoảng sợ giật tay lại.
“Không có mà giật mình à?” Mấy nhân viên thu ngân khác cũng xúm lại, cười cợt. “Chắc lại được lão già nào bao nuôi chứ gì.”
“Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người cô ấy.”
Một giọng nói trầm, lạnh như đá vang lên từ phía cửa.
Tất cả mọi người nín bặt, quay lại. Liêu Thuân đứng sừng sững ở đó, khuôn mặt tối sầm, đáng sợ như một con mãnh thú. Anh chậm rãi bước tới.
Vương Chiêu Đệ run lên, nhưng vẫn cố già mồm: “Anh là ai? Liên quan gì tới anh? Con này là đồ ăn cắp!”
“Tao nói lại lần cuối.” Liêu Thuân gằn từng tiếng, ánh mắt anh như muốn giết người. “Bỏ tay ra.”
Anh không đợi cô ta phản ứng. Anh vung tay, gạt phắt cánh tay Vương Chiêu Đệ ra. Một cái tát trời giáng vang lên.
Chát!
Vương Chiêu Đệ ngã lăn ra đất, ôm mặt khóc ré lên. Cả siêu thị chết lặng.
“Tao không đánh đàn bà.” Liêu Thuân phủi tay, như thể vừa chạm vào thứ gì đó dơ bẩn. “Nhưng mày thì không phải là ngoại lệ.”
Anh kéo Trần Hương ra sau lưng mình, che chắn cho cô.
Trần Hương sợ hãi, cô níu lấy cánh tay anh. “Đừng… anh đừng đánh người… Em không sao…”
Việc cô bảo vệ kẻ vừa bắt nạt mình khiến Liêu Thuân càng thêm điên tiết. Anh quay lại, lườm cô một cái sắc lẹm. “Em im miệng!”

Bình luận

Để lại bình luận