Chương 23

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 23

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Sau khi được Tần Thư cho phép bằng ánh mắt, Lâm Nguyệt lướt qua bên cạnh người anh, túi xách không cẩn thận đụng vào ghế dựa, mấy bức ảnh rơi ra khỏi túi. Lâm Nguyệt đi vội vàng lên cũng không chú ý đến chuyện này.
Tần Thư buông mi nhìn ảnh chụp rơi vãi trên sàn nhà, không gọi Lâm Nguyệt dừng lại mà chờ cô rời đi rồi nhặt những tấm ảnh đó lên, cầm trên tay lật xem.
Mấy tấm ảnh này chính ảnh chân dung khiêu dâʍ mà hôm qua Lâm Nguyệt đã chụp.
Lâm Nguyệt trong ảnh khác hẳn với hiện tại ăn mặc kín mít. Cô mặc quần lọt khe, da thịt trắng nõn lõα ɭồ trước ống kính. Biểu cảm của cô, thân thể của cô, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng không có khả năng làm lơ.
Khóe môi Tần Thư cong lên, ánh mắt tràn đầy ẩn ý: “Không ngờ âm thầm cô lại như vậy. Tôi còn tưởng cô bảo thủ lắm chứ.”
Lâm Nguyệt ngồi vào bàn làm việc, gõ bàn phím một lát, sau đó cô cần dùng bút, bèn tìm kiếm trong túi xách.
Bút thì tìm thấy, nhưng Lâm Nguyệt phát hiện trong túi còn có những thứ không nên mang đến, đó là những bức ảnh chụp hôm qua.
Cô không bỏ chúng ở nhà mà vô tình mang tới công ty luôn.
“Xong đời rồi…”
Càng xong đời hơn nữa là, đống ảnh đó bị thiếu mấy tấm.
Cảm xúc vốn bình tĩnh của cô đột nhiên trở nên bực bội.
Gương mặt của cô trong những tấm ảnh đó đều không được che mờ, lỡ bị đồng nghiệp nào đó trong công ty nhặt được thì cô không chỉ phải từ chức mà còn phải đội quần lên đầu mất thôi.
Mặc dù hơi hoảng hốt, song Lâm Nguyệt vẫn muốn tự cứu một chút.
Cô quay lại những nơi mình từng ghé qua để tìm kiếm, lỡ vẫn còn ở đó thì sao.
Lâm Nguyệt chạy bước nhỏ suốt chặng đường, lúc đi đến trước cửa phòng họp, suýt nữa thì đụng trúng Tần Thư.
Lâm Nguyệt vội nói xin lỗi: “Tôi sơ ý quá.”
“Tìm cái gì là hoảng hốt vậy?”
Một tay Tần Thư đỡ vai cô, một bàn tay khác đút vào túi quần, nhàn nhã hỏi một câu: “Chẳng qua lúc nãy tôi nhặt được mấy thứ hay ho trong văn phòng.”
“Sếp Tần, anh đã xem chưa?” Sắc mặt Lâm Nguyệt rất khó coi, thấp thỏm hỏi lại một câu. Lỡ bị anh nhìn thấy thì chắn hẳn bây giờ sẽ là lúc trình diễn tiết mục sa thải nhân viên.
Nhưng như thế cũng tốt, đỡ hơn là bị cả công ty biết chuyện này.
“Xem rồi.” Tần Thư nhướng mày, xoay người đi vào phòng họp. Lâm Nguyệt vội vàng đi theo, thuận tay đóng cửa phòng họp lại để tránh có người khác tiến vào.
“Ừm… Anh đừng khó xử, tôi sẽ tự nộp đơn xin từ chức, chỉ mong anh có thể trả lại mấy tấm ảnh đó cho tôi…”
“Đừng khẩn trương, tôi cũng không có ý đó.”
Tần Thư lấy ảnh chụp từ trong túi áo vest, đặt lên bàn. Lâm Nguyệt tức khắc cầm mấy tấm ảnh đó.
Cô còn chưa kịp cảm ơn Tần Thư đã khoan dung rộng lượng tha thứ cho mình thì nghe thấy anh nói: “Cô không cần phải sợ tôi đến mức đó. Mặc dù tôi lớn tuổi hơn cô nhiều, nhưng tôi nghĩ mình không thua kém đám nam sinh ở trường lớn học là bao.”
“Hả?!” Lâm Nguyệt lập tức ngây người.
Cô có thể hiểu được lời nói ám chỉ của Tần Thư, nhưng tổng tài không ham muốn nữ sắc sao có thể nói ra những lời như vậy được?

Bình luận (0)

Để lại bình luận