Chương 23

Đêm đến khi ôm người đẹp mềm mại đang ngủ trong lòng, Phương Sở cảm thấy vô cùng ung dung tự tại.
Anh lại nhớ lại mấy chuyện xưa cũ, khoảnh khắc nhìn thấy cô đạp xe lướt qua, tim cũng như lỡ một nhịp. Thời khắc ấy anh biết mình xong rồi.
Nhưng chính thức gặp mặt phải nói đến Phương Cẩm….
“Anh, đưa em đến địa chỉ này đi.”
“Làm sao?”
“Em nhờ bạn mua một ít đồ, chúng ta đến nhà cô ấy lấy.”
Phương Sở lái xe theo địa chỉ Phương Cẩm đưa, lái xe gần 10 phút đến ngay một chung cư gần trường lớn học, Phương Cẩm nói gì đó với người trong điện thoại liền dẫn anh theo em ấy lên lầu.
Vừa nhấn chuông đã có người vội vàng mở cửa, dường như người bên trong có chút gấp gáp nên va vào đâu đó.
Cửa vừa mở đập vào mắt Phương Sở là người con gái búi tóc củ tỏi, mắt đeo kính bản tròn, gương mặt không trang điểm nhìn vô cùng thanh thuần, xinh đẹp. Cô mặc bộ đồ ngủ hình con gấu bằng lông rộng thùng thình, có chút tinh nghịch đúng tuổi.
Nhìn thấy anh đứng phía sau Phương Cẩm làm cô có chút bất ngờ xen lẫn ngượng ngùng.
“Giới thiệu với cậu đây là anh tớ, Phương Sở. Nhờ anh ấy đến phụ tớ lấy đồ he he”
Phương Cẩm cười hắc hắc vui vẻ, cửa vừa mở liền đi nhanh vào nhà, hành động vô cùng quen thuộc liền biết cô ấy thường xuyên đến đây. Để lại Phương Sở lẫn Trịnh Bạch Ngọc lúng túng đứng nhìn nhau.
“Anh vào đi. Nhà em không có dép nam, anh mang giày vào cũng được ạ.”
Phương Sở gật đầu nhưng cũng không có ý định mang giày đi vào nhà, dù sao hiện tại cũng là mùa hè nên không sợ lạnh.
“Wow cậu đang nấu cơm sao?”
Phương Cẩm ngửi được mùi thức ăn liền tiến vào phòng bếp, nhìn thấy mấy món đang nấu liền vỗ tay khen ngợi, gương mặt cũng hiện rõ nét chân chó muốn cọ cơm.
“anh Phương Sở ăn cơm chưa? Nếu không chê thì ở lại ăn một bữa cơm được không?”
“Làm phiền em không?”
“Không sao. Rất nhanh liền có cơm. Anh ngồi chơi một chút nhé.”
Phương Sở gật đầu cũng không tiện giúp đỡ nên thành thật ngồi ngay ngắn trên sofa, thầm quan sát ngôi nhà.
Ngôi nhà diện tích bình thường nhưng rất sạch sẽ, bày trí cũng trang nhã.
Ban công cũng tận dụng trồng nhiều hoa và cây cảnh, có vẻ chủ nhân chăm sóc rất kĩ nên cây nào cũng sinh trưởng rất tốt.
Hai anh em một người không tiện giúp đỡ, còn một người lại không có tài nấu nướng nên chỉ có thể ngồi ngây ngốc trong phòng khách chờ cơm. Phương Cẩm lén lút thì thầm với anh trai.
“bạn em nấu ăn ngon lắm đó. Đúng chuẩn vợ hiền, cô ấy còn học rất giỏi. Là người em hay nhắc với anh đó.”
“ừm. Ở đây ăn cơm có phiền người ta không?”
“Phiền gì chứ. Nếu không phải đang ở với ba mẹ thì ngày nào em cũng đến đây cọ cơm. Siêu ngon luôn. Chậc chậc em không nghĩ được sau này phải là người đàn ông thế nào mới lọt vào mắt cô ấy.”
“Có bạn trai sao?” -Anh giả vờ hỏi, quả thật che giấu nội tâm rất tốt.
“Nào có. Em chưa từng thấy có ai có thể tiếp cận cậu ấy. Vẫn chỉ thích một mình thôi, em có hỏi thì cậu ấy bảo không muốn yêu đương.”
“Cũng tốt. Chăm chỉ học tập.”
“Cũng đúng nhưng làm gì có ai hơn hai mươi tuổi còn chưa yêu đương, nhất là cô ấy còn xinh đẹp như thế. Anh không biết đâu Trịnh Bạch Ngọc vô cùng nổi tiếng trong trường, thư tình lẫn quà mỗi ngày đều có. Chỉ có điều cô ấy rất lạnh lùng từ chối. Khiến nam sinh vừa yêu vừa hận ha ha.”
Phương Cẩm vẫn luôn thì thầm kể lại những chiến tích ở trường, lẫn tin bát quái mà không phát hiện Phương Sở khi nghe đến chuyện Trịnh Bạch Ngọc từ chối ai đó thì hai mắt như phát sáng.
“Ăn cơm thôi”
Phương Sở vô thức xoay qua thì nhìn thấy Trịnh Bạch Ngọc đang bưng hai đĩa thức ăn bày ra bàn. Phương Cẩm nhanh nhẹn chạy ù tới, hít lấy hít để khen ngợi một cách khoa trương, Trịnh Bạch Ngọc lại cười dịu dàng đáp lại.
Trịnh Bạch Ngọc đang muốn bưng tô canh nóng ra bàn thì đã bị Phương Sở giành lấy, ngón tay vô tình chạm vào mu bàn tay Trịnh Bạch Ngọc khiến anh có chút luống cuống, thấy cô không có thái độ gì liền yên tâm.
“Không biết anh thích ăn gì nên em chỉ làm vài món. Anh đừng chê nha.”
“làm phiền em rồi.”
Hai người khách sáo một hồi rồi yên lặng ăn cơm, Phương Cẩm vô tâm không để ý nên chỉ luôn miệng khen ăn ngon, rồi tám một số thông tin bát quái với Trịnh Bạch Ngọc. Thỉnh thoảng Phương Sở cũng bị gọi tên cũng nói hai ba câu.
Điều Phương Sở chú ý là mấy món trên bàn rất hợp vị, ăn ngon, vô thức anh ăn thêm một chén cơm. Hai anh em cùng nhau giải quyết một bàn thức ăn đến no căng.
….
Ăn cơm xong Trịnh Bạch Ngọc đã chuẩn bị trước mấy món đồ mua giúp Phương Cẩm để cô ấy đem về. Nhìn một đống đồ trên mặt đất khiến Phương Sở cảm thấy thái dương đau nhức không thôi.
Bữa cơm này quả thật không dễ dàng gì. Đúng là em gái ruột, hố anh trai không nể nang gì.
Có điều nhìn thấy người kia, còn được ăn cơm cô nấu thì chuyện này cũng xem như anh có lời.
…..
Phương Sở dẫn Trịnh Bạch Ngọc đến một khu biệt thự nằm ở ngoại ô thành phố.
Tuy thời tiết đang vào đông nhưng không khí ở đây thật sự rất tuyệt.
Mỗi biệt thự đều nằm cách xa nhau để đảm bảo sự riêng tư nên không gian rất yên tĩnh.
“Nhà của ai vậy anh?”
“Đi theo anh”
Trịnh Bạch Ngọc đi theo Phương Sở tiến vào trong, anh dùng chìa khóa mở cửa, bên trong biệt thự đã được trang trí hoàn thiện. Điều khiến Trịnh Bạch Ngọc ngỡ ngàng là khung ảnh lớn được vẻ hết sức tỉ mỉ đang treo ở giữa ngôi nhà, mà người trong đó chính là cô.
….
Năm 2 của Trịnh Bạch Ngọc vô cùng náo nhiệt. Thành tích tốt, mức độ nhận diện cao lại cộng thêm lúc ấy cô đảm nhận một vị trí trong đội hùng biện của trường nên vô cùng nổi tiếng.
Cùng năm đó tổ chức kỉ niệm 120 năm thành lập trường. Trịnh Bạch Ngọc được xếp vào tiết mục đồng diễn khiêu vũ. Cô không thoát được màn bầu chọn nhảy chính.
Vì kỉ niệm 120 năm nên được tổ chức rất lớn, không nhầm là còn mời các cựu sinh viên khóa trước trở về họp mặt.
Trịnh Bạch Ngọc luôn nằm trong top 3 của khóa lại thêm có nhan sắc nên đã bị chọn ngay từ đầu. Cũng không có lý do để từ chối.
Điều ngạc nhiên là tiết mục của cô được kết hợp cùng với cựu sinh viên trường.
Tin vừa nổ ra rất nhiều tin bát quái được cập nhật liên tục trên diễn đàn nhưng Trịnh Bạch Ngọc hoàn toàn không có hứng thú hóng hớt.
Buổi tập đầu tiên có vài người chưa kịp xuất hiện nên đội hình vẫn chưa rõ ràng. Điệu nhảy được chọn là điệu Valse. Trịnh Bạch Ngọc và một người nữa được chọn làm cặp nhảy chỉnh cùng với 15 cặp đôi khác.
Người kia hôm nay không đến nên mọi người chỉ có thể họp bàn về vị trí cũng như tập một số động tác.
Trịnh Bạch Ngọc hoàn toàn có kinh nghiệm trong chuyện này, đời trước đi không ít buổi tiệc lớn nhỏ, sau này lại được Hàn Cẩn Du dự không ít buổi tiệc trong giới thượng lưu nên chuyện khiêu vũ không làm cô lo lắng.
Sau đó là vấn đề trang phục, có không ít cựu sinh viên làm trong ngành thời trang đều sẵn sàng tài trợ cho trường. Không cần lo lắng chuyện sẽ mặc gì.
Buổi thứ hai Trịnh Bạch Ngọc bận trên lớp chuyên ngành nên đến muộn 15 phút, lúc đến mọi người đã tập trung đầy đủ, phòng họp lúc này chứa hơn 30 người. Nhìn qua thấy không ít cựu sinh viên nam đều là nhân vật lớn, không là học bá cũng là ông chủ lớn.
“Học muội đến rồi à, giới thiệu với mọi người đây là Trịnh Bạch Ngọc, cũng là sinh viên giỏi của trường. Đồ đệ của lão ma đầu Tiết lão sư khoa kinh tế quốc tế và thương mại” -Hội trưởng hội học sinh năm nay giới thiệu cô với mọi người.
Một loạt tiếng hít vào, sau đó kéo theo không ít lời trầm trồ lẫn khen ngợi
“Mẹ nó quá trâu”
“Học muội chắc chắn bị giày vò không ít”
“Ôi nghĩ thôi tôi đã phát run. Năm đó tôi bị hành suýt chết”
“Lão tử còn suýt chút nữa không tốt nghiệp được”
“Đóa hoa này thật sự không dễ dàng gì”
“Còn phải nói”
Vì lời giới thiệu của hội trưởng nên Trịnh Bạch Ngọc rất được hoan nghênh. Khi biết cô phải ở lại nói chuyện với trưởng khoa Tiết nên trên mặt ai cũng như viết mấy chữ “hiểu mà”, “tôi đã quá quen”, “khó trách”.
Trịnh Bạch Ngọc không chú ý có một ánh mắt luôn dõi theo từ lúc cô bước vào.
“Bây giờ tôi phân vị trí cho mọi người đây, cám ơn các sư huynh, sư tỷ đã bỏ thời gian quý báu đến đây hổ trợ bọn em”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Không khí cũng vô cùng hài hòa. Lúc mọi người rời khỏi phòng họp để đi đến phòng tập thì Trịnh Bạch Ngọc mới chú ý đến một người đang đứng ở gần cô phía cuối hàng.
“Anh….”
****************

Bình luận

Để lại bình luận