Chương 231

“Không thể không cắm hết vào a, bên trong hút chặt anh, nó hảo nộn, làm sao bây giờ a Tiêu Tiêu, anh muốn khống chế nhưng không được.”

“Ô ô ô a!” Sợ hãi đến tuyệt vọng , che lại bụng to khóc thút thít: “Bên trong là đứa bé, anh không thể đối đãi với nó như vậy , rút ra một chút đi a! Sẽ cắm đến nó.”

“Cắm đến nó thì Tiêu Tiêu cũng sẽ đau đúng không?Đã như vậy anh sẽ chậm một chút, môi âm hộ phải phối hợp hút chặt chút, đem dương vật kẹp chặt, dùng sức ăn, không được thả lỏng.”

Cô rơi nước mắt gật gật đầu, đôi tay chuyển thành hai tiểu nắm tay, cả người dùng ra co rút lại âm đạo.

Sau tai truyền đến tiếng cười thầm càng sung sướng: “Anh cảm nhận được tiểu bức kẹp thật chặt, là đang lấy lòng anh sao? Hay là nó muốn muốn ăn nhiều tinh dịch?.”

“Anh làm ơn , bắn ra đi, Bạch Dương.”

“Là nói thật sao, muốn anh bắn, không muốn để anh tiếp tục thao em sao?”

Vấn đề này quả thực là lựa chọn tử vong, cô không nói lời nào chỉ khóc, tiếng khóc càng lúc càng lớn, độ cung bụng dị thường, đem toàn bộ thân thể cô trở nên thật nhỏ xinh, cái bụng lớn nặng nề trụy xuống .

Bạch Dương chung quy vẫn đau lòng mà thở dài: “Được rồi, thỏa mãn Tiêu Tiêu, trong bụng không muốn ăn tinh dịch, dùng cái miệng nhỏ liếm sạch sẽ được không?”

“Ô Vâng, vâng!”

“Từ từ, quỳ xuống.”

Cánh tay Bạch Dương dùng sức nâng đùi cô lên, thật cẩn thận đem cô đặt ở trên mặt đất.

Đối mặt chính là Bạch Dương mặc áo choàng, thiếu nữ trần truồng mang thai , cái bụng thật lớn, lau nước mắt khóc thút thít chân tay luống cuống, che bụng lại, ở giữa hai chân hắn chậm rãi quỳ xuống, đôi tay ôm bụng lại, cúi đầu ngậm lấy nhục hành màu nâu liếm mút, cái miệng nhỏ chu lên hôn một cái ở quy đầu, mở miệng đem dương vật mút vào, gương mặt bị nhét đến phồng lên.

“Bảo bối thực để ý đứa bé trong bụng .” Bạch Dương bắt lấy máy tóc dài của cô, tươi cười nhàn nhạt, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi mùi hương: “Anh biết, em không chỉ để ý nó mà còn sợ đau nữa.”

“Chẳng qua, sợ đau cũng tốt, nó liền bình an không có việc gì mà sinh ra, hơn nữa không phải em đã nghĩ kỹ rồi tên của nó rồi sao.”

“Ngô.”

“Miệng thật ngoan, phải ăn xong.”

Đứa bé bình an sinh ra vào cuối mùa hạ, là bé trai.

Ở bệnh viện chưa đủ một tuần, lại phải về nhà trệt ở thảo nguyên, Bạch Dương lúc nào cũng ở bên người cô , chỉ cần cô trợn mắt, hay tùy thời tùy chỗ đều có thể gọi hắn.

Trên người hắn có thứ gì đó thay đổi, nhưng cụ thể là nơi nào lại không thể nói rõ, đại khái là khí chất? Lúc ở bệnh viện thường xuyên có một đám người đứng ở bên ngoài phòng bệnh chờ lệnh của hắn, lúc đưa cô lên xe xuất viện , cô tình cờ thấy được súng trong túi bọn họ .

Nhớ tới những chuyện ở Ireland , hắn đang làm cái gì, Tiêu Trúc Vũ cũng có nghi kỵ.

Đứa bé mới sinh ra sẽ hay khóc, thực bình thường, đơn giản chính là đói bụng khó, bài tiết cũng khó. Nhưng không bình thường chính là, Bạch Dương đem con mình đặt ở trong phòng một phòng khác, hắn tự mình độc chiếm sữa vốn nên thuộc về bé con.

Trướng sữa sẽ không thoải mái, bị hắn hút thật sự rất thoải mái, Tiêu Trúc Vũ ỷ lại hắn, ôm đầu hắn không muốn để hắn đi, biết rõ không nên như vậy, lại say mê trong đó, thoải mái mở to miệng hô hấp thô suyễn, mặt đỏ tình loạn.

Bên tai truyền đến tiếng khóc nháo của trẻ con ở phòng cách vách, tâm sinh ra áy náy tự trách, nhưng ngực thật sự rất khó chịu, chỉ có thể để đứa bé chờ một chút, thỏa mãn ba ba , mới có thể cho bé ăn.

“A đừng cắn, Bạch Dương…… Không cần cắn.”

Hắn híp mắt, ánh mắt ảm đạm, dần dần hút không ra sữa nữa, vẫn không muốn buông tha: “Anh sẽ sẽ không lưu lại một giọt nào cho tiểu gia hỏa kia, anh đã mua sữa bột cho nó uống, từ nhỏ phải học được tự mình độc lập, không thể dựa vào em.”

Bình luận

Để lại bình luận