Chương 232

“Anh hỗn đản, bé con vừa mới sinh ra không đến mười ngày thì biết cái gì!”

Bạch Dương ngăn chặn nắm tay cô giơ lên , cười đổi một bên vú khác , lại nghe được cô thoải mái run lên thở dài thõa mãn.

“Muốn trách thì trách nó là con trai.”

“A, anh bệnh tâm thần…… Ô a!”

“Nghe lời, bằng không lần sau trướng sữa cũng chỉ có thể tự mình giải quyết.”

Tiêu Trúc Vũ ủy khuất đỏ mắt, giống như con thỏ mềm trừng hắn, tâm hóa thành một bãi mềm mại, Bạch Dương ôm mặt cô hôn không ngừng : “Yên tâm, anh luyến tiếc lãng phí như vậy, rơi trên mặt đất anh cũng liếm sạch sẽ.”

Sau khi sinh xong em bé, cô có thể lên internet, đây là lần đầu tiên khi bị đưa đến Italy ba năm , mà cô có thể lên mạng.

Mà cô cũng không biết sử dụng di động, là Bạch Dương dạy cô cách sử dụng.

Tin trong nước bùng nổ che trời lấp đất, cô đều không hiểu được, lăn qua lộn lại xem.

Bạch Dương lại bắt đầu thường xuyên ra cửa “Làm việ”, trách không được sẽ dạy côsử dụng di động, phỏng chừng là sợ cô một mình ở nhà nhàm chán.

Dỗ con ngủ , Tiêu Trúc Vũ ngồi ở trên sô pha vốn định xem TV, nhàm chán bất tri bất giác cầm lấy di động lên nhìn, click mở c giao diện tin tứ, một cái tên thình lình gợi lên suy nghĩ của cô.

Tác phẩm của họa sĩ Tô Hòa Mặc sắp được triển lãm ở nhà nghệ thuật.

Dựa vào những tin tức này, Tiêu Trúc Vũ mơ hồ có thể đoán được, địa vị hiện tại của hắn phải cao thế nào , mới có thể được lên báo.

Họa sĩ đi lên từ trắng tay, tác phẩm độc nhất vô nhị là vẽ vật thực, bức tranh thứ nhất là hình ảnh trời xanh, trời xanh thẳm mây trắng vô cùng đơn giản, nhưng lại dị thường quen thuộc, động lòng người sinh động như thật , tựa như nếu bây giờ cô ngẩng đầu lên liền thấy, bầu trời chung của thế giới.

Sẽ không quên, khi Tô Hòa Mặc dạy cô vẽ tranh, bức tranh thứ nhất dạy cô vẽ là trời xanh.

“Không phải trời xanh chân thật, mà là trời xanh trong đầu cô , cô nghĩ nó có hình dáng gì thì liền đem nó vẽ ra , mỗi người trong đầu đều có một khoảng trời xanh không giống nhau.”

Lúc ấy, hình như là hắn đã nói như vậy.

Càng đi càng trượt xuống , nhìn thấy hắn có thành tựu kiệt xuất , cùng một loạt tác phẩm đoạt giải , trong lòng càng dâng lên áp lực không cam lòng.

Thật kỳ quái, loại cảm giác này, đem cô tra tấn có chút muốn khóc.

Tiêu Trúc Vũ bắt lấy quần áo trước ngực, nước mắt bất tri bất giác chồng chất tràn ra, cô ngẩng đầu, muốn đem nước mắt thu hồi lại, trong óc lại hiện lên những hồi ức, nhìn bức ảnh trước mắt.

Tô Hòa Mặc mang mũ Beret màu trầm , tay cầm bút vẽ mỉm cười đứng trước một bức tranh, tiếp thu phỏng vấn, thành thục ổn trọng , khác nhau rất lớn so với người trong trí nhớ cô , mọi chuyện đều thay đổi.

Không sai, đều thay đổi, hoàn toàn thay đổi, chỉ có cô, bị nhốt tại chỗ, cô còn đáp ứng với Tô Hòa Mặc, muốn ở trên đỉnh núi gặp nhau.

Nhưng vì sao, hắn đã ở đỉnh núi, còn mình ở đâu.

Tiêu Trúc Vũ nghiêm túc ngẫm nghĩ, mục đích cô tới Italy là gì, đi sao lại đi theo Bạch Dương ,sap lại biến thành như vậy, mới hai mươi tuổi liền cùng Bạch Dương có một đứa con, không thành tựu, không ngừng xem nhưng tin tức trong di động , đền bù hư không.

“A!”

Cô như hỏng mất vứt điện thoại di lên mặt đất, lặp lại câu hỏi với chính mình, là cô đã sai ở bước nào.

“Không đúng, không đúng……” Tất cả đều sai rồi, từ khi bắt đầu đi theo Bạch Dương , toàn bộ đều sai rồi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng xe, Bạch Dương đã trở về, mở cửa: “Bảo bối, hôm nay không có việc, tiện đường mua cho em bánh trứng…… Bánh.”

Hắn còn chưa kịp đổi giày, liền thấy cô ngồi xổm trên sô pha, khóc lóc thảm thiết nhìn hắn, di động bị quăng trên mặt đất, cả người sợ hãi run rẩy, nắm tay nắm chặt đè ở trước ngực, khóc cực kỳ không cam lòng, nhìn về phía hắn.

Bình luận

Để lại bình luận