Chương 232

Lâu ngày, Chúc Nhược Vân càng chú ý tới bụng mình, cả ngày dè đặt, rất sợ dập đầu đụng tới chỗ nào. Cô ấy tin tưởng chắc chắn rằng đứa trẻ này sẽ là chìa khóa mở lồng của mình, không được để xảy ra bất kỳ vấn đề gì trong bất kỳ trường hợp nào.

Mỗi đêm Phạm Tự Khanh đều sẽ đến bên giường cô ấy, hỏi cô ấy hôm nay học được gì, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng chưa lộ ra, hoàn thành tốt vai trò của một người cha.

Chúc Nhược Vân bắt đầu có chút cảnh giác với anh ta, sợ anh ta đột nhiên đổi sắc mặt, kéo ngực cô ấy ra làm một cách tàn nhẫn.

Nhưng thời gian trôi qua, Chúc Nhược Vân phát hiện tính cách của mình thật sự đã thay đổi. Từ sau khi mang thai, ngay cả hành động tự hủy hoại cơ bản nhất cũng không có.

Cô ấy bắt đầu mất cảnh giác, đặt quá nhiều kỳ vọng và ham muốn vào đứa con chưa chào đời của mình.

Mang thai mười tháng, mỗi ngày Chúc Nhược Vân đều vuốt ve bụng mình, nói chuyện với thai nhi trong bụng, hát theo tiếng nhạc do máy giáo dục tiền sản phát ra, đọc thơ, toàn bộ sự chú ý của đều tập trung vào đứa bé.

Đầu tháng chín, Chúc Nhược Vân thuận lợi sinh ra một bé trai, bác sĩ tới biệt thự đỡ đẻ.

Bác sĩ cho biết vì đứa trẻ còn quá nhỏ nên cơ thể tương đối yếu ớt, không thể rời khỏi mẹ, ít nhất cô ấy phải đợi đến khi đứa trẻ được tám tháng tuổi mới được tách khỏi mẹ.

Phạm Tự Khanh nói với cô: “Nếu cô cho con bú sữa mẹ trong năm tháng, tôi sẽ để cô đi. Tôi đã hứa với cô thì sẽ giữ lời.”

Chúc Nhược Vân không lên tiếng, không từ chối cũng không đồng ý, nhưng hành động đã cho anh ta câu trả lời, Chúc Nhược Vân nguyện ý ở lại đây nuôi đứa bé cho đến khi nó khỏe mạnh.

Đứa trẻ mà cô ấy đã vất vả mang thai trong mười tháng, được tạo ra từ máu thịt trong cơ thể, mỗi khi Chúc Nhược Vân ôm đứa bé vào lòng ngực, cô ấy sẽ có cảm giác gần gũi huyết mạch tương liên.

Đứa trẻ này là người duy nhất ràng buộc cô ấy trên thế giới này.

Phạm Tự Khanh nói cô ấy đặt tên cho đứa trẻ, Chúc Nhược Vân gọi cậu bé là Nhược Nhược.

Khi Chúc Nhược Vân còn rất nhỏ, cô ấy chỉ thích đặt tên cho gấu bông và búp bê của mình bằng cái tên này.

Vì tên của bé cũng có chữ Nhược giống mình, giống như bọn họ có mối liên hệ mật thiết nhất, chỉ cần kêu lên một tiếng, là có thể biết đây là thứ thuộc về mình.

Bé trai sơ sinh ba tháng tuổi, da thịt mềm mại nhẵn nhụi, khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà đáng yêu, ánh mắt tràn đầy tò mò quan sát thế giới mới lạ, mái tóc thưa thớt mềm mại dán vào da đầu, sờ vừa mềm lại non nớt.

Bé đang uống sữa chảy ra từ cơ thể mẹ, cắn núm vú của mẹ cần mẫn mút vào miệng. Chúc Nhược Vân ôm lấy cơ thể mềm mại của bé, âu yếm vuốt tóc, nhẹ nhàng đung đưa. Ánh mắt tình mẫu tử cũng dịu dàng như nước, giống như tia sáng ban mai mềm mại. Ánh sáng ấy làm nảy sinh một cảm giác vui sướng, thỏa mãn không thể kiềm chế được.

Thấy bé vui vẻ uống sữa, ngay cả chính cô ấy cũng vui vẻ theo, không nhịn được hôn đứa bé.

Thời hạn năm tháng đến, Phạm Tự Khanh nói sáng mai cô ấy có thể rời đi, nhưng điều kiện tiên quyết là không thể mang đứa trẻ đi. Chúc Nhược Vân ôm Nhược Nhược đang ngủ say trong ngược, cúi đầu nhìn bé đang ngủ ngon lành nói: “Bác sĩ nói tám tháng mới được. Không có tôi, thằng bé sẽ chết đói.”

Phạm Tự Khanh nhìn chằm chằm vào hai điểm ướt đẫm sữa trên ngực cô aya. Vải cotton nhẹ, chẳng mấy chốc đã ướt đẫm sữa, để lộ núm vú đỏ mọng vẫn đang cứng ngắc.

Qua rất lâu Phạm Tự Khanh mới trả lời.

“Được, vậy cô ở đây thêm ba tháng nữa.”

Ba tháng đi qua rất nhanh.

Trước một ngày, Phạm Tự Khanh nói với cô ấy ngày hôm sau có thể rời đi, anh ta đã hứa sẽ trả tự do cho cô ấy. Chúc Nhược Vân không nói được, cũng không nói không, mà chỉ ôm đứa bé không buông tay. Đứa trẻ này từ khi chào đời đến giờ chưa bao giờ rời xa cô ấy dù chỉ một giây.

Đến buổi sáng ngày hôm sau, người giúp việc đã cưỡng chế tách cô ấy ra khỏi đứa trẻ, có người mặc quần áo thường ngày cho cô ấy, cho một vài bộ quần áo vào một chiếc túi, tiền mặt, thẻ ngân hàng Phạm Tự Khanh đưa cho cô ấy. Họ đưa cô ấy đến cổng biệt thự.

Bình luận

Để lại bình luận