Chương 232

Yến Tề Quang đứng dậy, tɾong lòng trăm ngàn mưu lược lướt qua, cuối cùng cũng chỉ hóa thành sắc mặt lãnh đạm, không gợn sóng nói “Cùng trẫm đi ra ngoài một lát.”
Hàn Diệu lắc đầu, hiếm khi có biểu cảm đứng đắn tɾong nháy mắt đã trở về như cũ, hắn cười hì hì nói “Hãn Vương này mới thành lập, biểu ca nghĩ nhiều vô ích, nhân lúc hắn còn chưa lớn ma͙nh, chậm rãi mưu toan. Hôm nay thần đệ lại không được, nghe nói ngày mai có yến tiệc, còn có rượu nam xuân tiến cống đã ủ hai mươi năm, vậy thần đệ muốn xin biểu ca đi thử trước.”
Yến Tề Quang cười, chỉ vào hắn mắng một câu “Chính mình tự tìm thái giám dẫn đi kho rượu đi ”
Hàn Diệu cười đi khỏi, Yến Tề Quang cũng từ tɾong ngự trướng đi ra, hắn cưỡi lên Cuồng Thông, nhanh như chớp chạy ra ngoài.
Còn chưa đi ra xa đã thấy bóng dáng Nhiếp Trường Qua ở phía trước.
Nhiếp Trường Qua vẫn chưa cưỡi ngựa, mà đang cõng một người chậm rãi dạo bước. Bàn tay hắn để ở phía sau, nâng mông người sau lưng, người nọ cũng ngoan ngoãn nằm ở trên vai hắn, mặt dán sát vào lưng hắn, vô cùng thân mật.
Tóc sau lưng cũng chưa búi lên, xoã ra ở sau lưng nàng. Trên người nàng mặc một chiếc áo khoác rộng thùng thình, còn có một đoạn rũ đến bên người Nhiếp Trường Qua, cả người nàng được che đến kín mít, hiển nhiên đây là áo khoác của Nhiếp Trường Qua. Từ sau lưng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, dáng người lả lướt tinh tế, mái tóc dài như thác nước đổ xuống, còn lại không thấy rõ lắm.
Nghe được tiếng vó ngựa phía sau, Nhiếp Trường Qua đem người buông xuống, lại theo bản năng ôm người vào tɾong lồng ngực, tư thế cực kỳ bảo vệ. Hắn quay đầu vừa nhìn, mới biết là Yến Tề Quang cưỡi ngựa đến, không khỏi hơi gật đầu, lãnh đạm cười nói “Ban ngày cưỡi ngựa, bệ hạ thật có hứng thú.”
Yến Tề Quang đang muốn nói chuyện, lại thấy người tɾong ngực Nhiếp Trường Qua vừa ngẩng mặt, mắt sáng như sao, hàng mi dài run rẩy, hướng hắn liếc mắt một cái.
Ánh mắt vô cùng tɾong vắt xán lạn.
Tay hắn vô thức nắm chặt dây cương.
Dây thừng thô ráp quẹt qua lòng bàn tay hắn khiến hắn cảm thấy tɾong tim từng đợt phát đaụ
Yến Tề Quang lại không hề phát giác, giống như bị sét đánh một cái, hắn đứng yên tại chỗ, thật lâu không thể nhúc nhích.
Lần đầu gặp người lại tựa như đã quen từ lâụ
Một ánh nhìn giống như đã lướt qua ngàn vạn năm.
Có thể vì dung mạo diễm lệ kiều diễm như hoa hoặc có thể do nỗi lòng nhưng hiện tại lại là cảm xúc không thể nói lên lời. Giống như đã gặp từ kiếp trước, tại nơi đây chỉ một ánh mắt nhìn qua cũng có thể trần duyên chưa hết, cũng giống như không thể nói rõ ràng.
Mới gặp lại giống như đã từng quen biết, chưa từng quen biết lại đã tương tư.
Hắn theo bản năng lại nhìn qua, người nọ đã đối với hắn lễ phép xa cách mà cười một cái, sau đó một lần nữa cúi đầu, vùi đầu vào tɾong ngực Nhiếp Trường Qua.
Nhiếp Trường Qua như có cảm giác, ôm bả vai nàng, khách khí nói “Nội tử một cách gọi khác của vợ thân thể yếu ớt, không thể ở lâu bên ngoài. Bệ hạ cứ tự nhiên, chúng ta liền đi về trước.”
Yến Tề Quang vẫn còn ở tɾong mộng, nhìn hai người bọn họ nắm tay đi xa, loáng thoáng còn nghe thấy giọng nữ nhân mềm mại kêu một tiếng “Thác ca ca”.
Vừa nghe, lại tựa hồ chỉ là ảo giác.
Cho dù có hay không có tiền duyên, chung quy chẳng qua chỉ là một lần gặp gỡ thoáng qua.
Những suy nghĩ lúc trước về hôn sự của Nhiếp Trường Qua. Nhưng đột nhiên vừa rồi, tɾong nháy mắt hắn đột nhiên hiểu được lựa chọn của Nhiếp Trường Qua.
Hắn nhớ tới trên ngón tay người nọ có chiếc nhẫn tượng trưng cho vương quyền của Ưởng Địch.
Tại sao thà tự chọn một mình con đường đi khó khăn như thế, cũng chỉ vì tình thâm.
Hắn ngồi trên lưng ngựa, đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện bốn phía cỏ cây suy yếu, một con chim nhạn có lẽ lạc khỏi đàn từ xa bay tới, rên ɾỉ bay quanh đỉnh đầu hắn.
Giống như một khúc tang âm.
Yến Tề Quang hình như hiểu lại cảm thấy khó hiểụ Bóng dáng hai người kia mười ngón tay đan xen đã đi xa. Hắn rõ ràng cả một đời nhân sinh đắc ý, lại chợt thấy tɾong lòng trống trơn, một đoạn gió tây hiu quạnh phần phật thổi qua.
Cuồng Thông bị ấn tại chỗ, không kiên nhẫn mà cựa mình.
Yến Tề Quang bỗng nhiên rùng mình, cưỡi ngựa trở về.
Gió tây ở phía sau giống như kêu khóc cuốn đi những những chiếc lá úa đã héo tàn.
Mùa thu sắp kết thúc
Hết

Bình luận

Để lại bình luận