Chương 233

“Sao lại thế này!”

Bạch Dương ném áo khoác trong tay, vội vàng chạy tới, cô lại dùng sức đánh bật bàn tay đang đưa tới của hắn, khóc lóc chất vấn: “Anh đã đáp ứng với em, nói sẽ để em trở thành một họa sĩ nổi tiếng , anh đã nói, vì sao, không giữ lời!”

Đó là chuyện năm đầu tiên tới Italy, cô trầm mê trong hội họa , vì muốn tạo ấn tượng tốt với cô mà hắn đã giả trang thành hình tượng vĩ đại khoan dung ,đưa ra lời thề son sắt sẽ để cô trở thanh một đại họa sĩ . Kỳ thật cô không hề biết , người đem giấc mộng trở thành họa sĩ của cô bóp nát , chính là Bạch Dương.

“Sao lại đột nhiên nhắc đến chuyện này?” Bạch Dương cười khổ, lau nước mắt cho cô: “Không phải Tiêu Tiêu không muốn vẽ tranh sao? Em cảm thấy vẽ tranh rất thống khổ, còn đem dụng cụ vẽ tranh giấu đi.”

“Ô! Những anh…… Những điều anh đã đáp em! Một câu cũng không thực hiện được, anh đã nói rất nhiều lần, em sẽ trở thành họa sĩ! Em vẽ tranh rất tuyệt, nhưng em hiện tại, đã bị anh nhốt ở trong căn nhà này , ngoài vì anh sinh một đứa bé, em, không có bất cứ giá trị nào.”

“Nói bậy gì đó Tiêu Tiêu, anh chính là giá trị của em! Em có anh, còn có con của chúng ta, chúng ta có nhà, đây là điều anh đã đáp ứng em.”

“Em không cần.” cô khóc lóc lắc đầu, đem cánh tay từ trong tay hắn rút ra, tự nhiên thông suốt trong nháy mắt,sao lại là vào ngay lúc này, hết thảy đều đã quá muộn.

Bạch Dương cứng đờ cười một tiếng, không biết làm ra biểu tình như thế nào để che giấu xao động của mình.

Hắn đem tóc vuốt về phía sau, cúi đầu trầm tư trong chốc lát, độ cung khóe miệng dần dần biến mất, khom lưng đem cô bế lên, hướng tới trong phòng ngủ đi đến, không màng đến sự giãy giụa của cô.

“Anh nghĩ em chính là tự mình ngốc quá lâu rồi, suy nghĩ miên man, chúng ta làm tình, đem suy nghĩ này của em phân tán đi, sẽ không còn thống khổ nữa.”

“Bạch Dương! Anh gạt em phải không, anh vẫn luôn gạt em a!”

“Hư, đừng đánh thức con, ngoan ngoãn, anh làm em sướng, cao trào liền sẽ không đi suy nghĩ miên man nữa, anh nhất định sẽ làm em cao trào!”

“Cút ngay, em không muốn cùng anh làm, cút ngay!”

“Đừng nháo!”

Hắn đã lâu không rống lên thô lỗ như vậy, Tiêu Trúc Vũ nằm ở dưới thân hắn che mặt khóc lớn.

Đầu đau như muốn nứt ra, Bạch Dương giơ lên cánh tay đang phát run, ấn huyệt Thái Dương cố nén bạo ngược đang dâng lên.

Không nên cho cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài , cho dù là internet cũng không thể.

Khi dọn về ở tại biệt thự có hoa viên lúc trước , thì em bé đã được một tuổi.

Bạch Dương ở dưới lầu làm bữa sáng, bếp lò đang nướng bánh mì bay ra mùi sữa, bên chân chất đống những món đồ chơi tùy tay ném loạn của con trai.

Hắn tháo bao tay xuống nhặt lên, bỏ vào trong từng cái đem một bãi đồ chơi lộn xộn xếp lại chỉnh tề, lò nướng phát ra –đinh thanh–, lại bận việc.

Không biết người từ trên đã lầu xuống dưới lầu từ bao giờ, ôm lấy hắn từ phía sau.

Bạch Dương ngốc lăng trong chốc lát, thực mau liền lấy lại tinh thần, đem bánh mì đặt lên mâm .

“Rất nhanh sẽ xong, chờ lâu quá nên quá đói bụng sao?”

“Sinh nhật vui vẻ, Bạch Dương.”

Bang.

Ngón tay đang cầm kẹp gắp bánh mì mềm xốp rơi xuống mặt đất, vang lên một tiếng –bẹp–.

Người phía sau đem mặt cọ lên lưng hắn , ngữ khí mềm mại lại nói: “Sinh nhật vui vẻ.”

Hắn cúi đầu, mạnh mẽ làm bộ như chưa từng phát sinh chuyện gì, đem bánh mì còn dư thu thập lại .

“Tiêu Tiêu, anh đã nói rồi , anh sẽ không ăn sinh nhật.”

“Nhưng hôm nay chính là sinh nhật anh mà, Ngày 19 tháng 5 ,em chúc anh một câu sinh nhật vui vẻ cũng không thể sao?”

Nguyên nhân không làm sinh nhật nữa là bởi vì cô, câu sinh nhật vui vẻ này nghe vào tai càng cảm thấy vô cùng vớ vẩn.

Bạch Dương tháo bao tay xuống , xoay người ôm eo cô: “Em có chuyện gì muốn xin anh sao?”

Bình luận

Để lại bình luận