Chương 233

Chúc Nhược Vân khóc nháo muốn tìm đứa trẻ, lớn tiếng gọi tên Nhược Nhược.

Trong số những người giúp việc, Lương Khí, người luôn đối xử tốt với cô ấy, lần đầu tiên cảnh cáo bằng thái độ lạnh lùng.

“Ông chủ yêu cầu tôi chuyển lời với cô, cô không thể mang đứa trẻ đi.”

Lương Khí còn nói: “Đây không phải là mong muốn từ lâu của cô sao? Bây giờ nó đã trở thành sự thật. Chăm sóc bản thân, sớm về nhà đi.”

Cửa dinh phụ đã bị chặn, đóng chặt lại.

Ánh mắt Chúc Nhược Vân chết lặng, nhìn khe cửa đóng chặt trước mặt. Giờ phút này, sắc mặt cô ấy tuyệt vọng như tro tàn.

Nhược Nhược đang khóc, bé quen bú sữa mẹ, cố chấp không chịu uống sữa bột, dù Phạm Tự Khanh có cho bé bú bình thế nào thì bé cũng không cắn núm vú giả.

Phạm Tự Khanh ngồi ở ghế xích đu, một tay nâng lưng bé, nhẹ nhàng vỗ về. Nhược Nhược nằm ở trong ngực của anh ta, khóc không ngừng, giọng dần dần khàn khàn, tiếng khóc từ đầu đến cuối không chịu dừng lại, khóc muốn khàn hư giọng.

Tay còn lại của Phạm Tự Khanh đang cầm một chai chứa đầy sữa bột đặt trên tay vịn, đung đưa ghế xích đu, có chút tâm phiền ý loạn.

Thư ký gõ cửa bước vào, nói với Phạm Tự Khanh: “Chúc tiểu thư ở ngoài cửa, cô ấy nói muốn gặp đứa nhỏ.”

Phạm Tự Khanh cười một tiếng, vỗ nhẹ vào tay Nhược Nhược, giữa tiếng khóc ầm ĩ, tâm tình anh ta tràn ngập niềm vui: “Hôm qua mới đi, hôm nay trở về, e rằng còn chưa rời khỏi huyện Dương Thành.”

Thư ký gật đầu: “Tối hôm qua Chúc tiểu thư ngủ dưới gốc cây gần nhà, hôm nay kiểm tra hệ thống giám sát mới nhìn thấy.”

Cũng không khó hiểu.

Phạm Tự Khanh đặt bình sữa xuống, đứng dậy, bế dưới nách bé lên, đặt Nhược Nhược lên bả vai, nâng cánh tay đỡ mông cậu nhóc, nở một nụ cười đã nắm chắc chiến thắng trong tay, đi về phía cửa.

“Mọi thứ tôi làm cũng là vì ngày hôm nay.”

Điền Yên đang viết thiệp chúc mừng trong thư phòng, cô cúi đầu vẽ hết nét này đến nét khác, Bàng Kinh Phú hoàn toàn không nhận ra được.

Cô giật mình khi nghe thấy tiếng sột soạt bên tai, Điền Yên vội vàng ngẩng đầu lên, suýt nữa đụng vào mũi anh.

Bàng Kinh Phú che đầu cô, hỏi cô: “Em đang làm gì vậy?

“Em viết thư cho Lâm Nha.”

Điền Yên giơ tấm thiệp chúc mừng lên cho anh xem, mép ngoài có một bức ảnh là ảnh phong cảnh của nhà thờ lớn, cô nói cho cô ấy biết quốc gia nào có địa điểm thú vị.

Đây là giao hẹn lần trước hai người gặp mặt, cô ấy còn đang đi học, không thể tùy tâm sở dục đi du lịch, vậy nên mới nhờ Điền Yên kể cho mình nghe nhiều hơn về thế giới bên ngoài. Điền Yên định chụp ảnh mỗi chuyến đi, gửi ảnh cho cô ấy trong một phong bì.

Bàng Kinh Phú lấy đi thiệp chúc mừng của cô.

“Anh đang làm gì thế?”

“Không cho phép viết.” Anh thẳng thừng từ chối, Điền Yên nhìn anh gấp tấm thiệp lại, chữ và mực bên trong còn chưa khô, chồng vào nhau.

“Trả lại cho em.”

Cô bắt đầu chộp lấy, Bàng Kinh Phú đã nhấc tấm thiệp lên cao, Điền Yên khó chịu nhìn anh, giống như đang nhìn một người cố tình gây sự.

Anh cây ngay không sợ chết đứng nói: “Đây là thứ đặc biệt của anh, không cho phép viết cho người khác.”

“Không phải em cũng viết thư cho anh sao?”

“Chỉ có thể viết cho anh.”

“Anh lấy đâu ra nhiều giấm như vậy.”

Anh tựa trán vào vai Điền Yên, âm thanh bực bội nặng trĩu.

“Không cho phép viết cho người khác, không cho phép, không cho phép.”

Theo Bàng Kinh Phú, thiệp chúc mừng là món quà độc nhất vô nhị Điền Yên dành cho anh, nếu cô tặng món quà tương tự cho người khác thì anh sẽ không phải là người đặc biệt nhất trong lòng cô.

Anh không muốn tuổi đã cao còn phải ghen tuông với người khác, mặc dù cái này nhìn có chút ấu trĩ, nhưng anh không thể không quan tâm đến những thứ này, bởi vì vốn những thứ anh có thể nhận từ Điền Yên chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Anh thật ấu trĩ.” Điền Yên phàn nàn.

Bàng Kinh Phú quay đầu lại, cọ vào bả vai cô.

Điền Yên đóng gói ảnh lại: “Vậy em sẽ gửi những bức ảnh này cho cô ấy, em gửi qua email cho cô ấy. Như vậy được không?”

Anh hừ một tiếng, âm cuối còn kéo dài dinh dính, đều là ý ăn vạ.

Bàng Kinh Phú ôm eo cô, nói được.

Khi đưa Cur đi dạo vào buổi chiều, họ đến công viên thường đến, tình cờ có một sự kiện gia đình được tổ chức ở đó.

Bọn họ không vào mà đi vòng quanh công viên. Trên bãi cỏ có rất nhiều đứa trẻ đang chạy nhảy, như đang tranh tài, tiếng la hét khiến những người xung quanh phải dừng lại xem.

Bình luận

Để lại bình luận