Chương 235

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 235

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Bàng Kinh Phú hôn sâu vào xương quai xanh của cô, không có ngoại lệ, để lại dấu vết rậm rạp chằng chịt.

“Khi nào em yêu anh thì nói với anh, lúc đó anh sẽ ngừng uống thuốc.” Mái tóc ngắn cào vào da thịt Điền Yên. Cô bị thân hình hung bạo của anh đè xuống, Điền Yên không còn nơi nào để trốn, chỉ có thể liên tục quay đầu đi để tránh cổ ngứa ngáy.

“Không sinh thì không sinh.”

Bàng Kinh Phú cho là cô từ chối đề nghị này của anh: “Cur chính là con là chúng ta.”

Điền Yên cười khúc khích: “Vậy anh cũng ôm nó xoay hai vòng, thế nào?”

Lời này vừa nói ra, Bàng Kinh Phú cũng biết tại sao Điền Yên nhắc tới đề tài này. Xế chiều hôm nay anh nhìn thấy hoạt động cha mẹ và con cái trong công viên, đúng thật có chút cảm xúc, cũng ảo tưởng đứa trẻ của anh sau này có giống những đứa bé đó hay không.

Bàng Kinh Phú trừng phạt cô bằng cách đẩy vào trong, cũng không đâm vào nữa, chỉ đè để tàn phá hoa tâm, ngón chân Điền Yên cong lại cầu xin tha thứ.

“Hay là anh bế em lên quay hai vòng nhé?” Anh xấu xa nói.

“Ưm… Anh là quỷ ấu trĩ!”

Lần trở về nước đã là chuyện hai năm trước.

Nguyên nhân trở về nước lần này là vì Phạm Tự Khanh tổ chức tiệc sinh nhật một tuổi cho con mình, trong đó người được mời gồm Điền Yên và Bàng Kinh Phú.

Biết được tin tức này, sắc mặt Bàng Kinh Phú cũng xanh mét.

Anh tốn sức giấu Điền Yên lâu như vậy, kết quả lại một tấm thư mời của Phạm Tự Khanh vạch trần.

Thư mời còn cố ý để lại cho Bàng Kinh Phú một ghi chú đặc biệt: [Tôi biết anh lo lắng cái gì, nhưng cái gì tới thì sẽ tới.]

Bàng Kinh Phú ném thư mời vào trong lò đốt.

Điền Yên cầm lấy lá thư mời của cô, chạy tới chất vấn anh: “Sao Chúc Nhược Vân lại ở bên Phạm Tự Khanh!”

Bàng Kinh Phú tỏ vẻ ngạc nhiên: “Hai người bọn họ còn có con sao?”

Điền Yên cũng chết lặng trước câu hỏi này.

“Anh thật sự không biết họ bên nhau khi nào à?”

Bàng Kinh Phú cau mày lắc đầu: “Không biết, lần đầu tiên nghe nói.”

Điền Yên ngồi cạnh Bàng Kinh Phú, mở phong bì cho anh xem lần nữa, bên trong có dòng chữ màu đỏ: [Hoan nghênh Điền Yên nữ sĩ đến tham dự tiệc sinh nhật Nhược Nhược- Con của tôi và Chúc Nhược Vân.]

Kèm theo đó là địa chỉ và thời gian.

Điền Yên không tin nhìn lá thư: “Làm sao có thể? Làm sao có thể! Làm sao hai người họ có thể có liên quan đến nhau? Ngoại trừ lần trước Chúc Nhược Vân bị anh ta bắt cóc, chẳng lẽ là lần đó?”

Phạm Tự Khanh bắt cóc Chúc Nhược Vân là để uy hiếp Điền Yên.

Hai người này quăng tám sào cũng không tới, rốt cuộc là làm sao lại dây dưa với nhau, cô trăm mối không lời giải(*).

(*): đại khái ý là tìm khắp trăm lối vẫn không có cách giải quyết

“Lâu ngày sinh tình?”

Bàng Kinh Phú trầm mặc ngồi ở một bên.

Điền Yên quay đầu nhìn anh: “Không phải lần trước anh bắt cóc Chúc Nhược Vân sao? Anh không biết lúc đó họ ở bên nhau sao?”

“Cái này thì thật không biết.”

Cur chạy đến bên cạnh ghế sô pha, sủa to về phía Bàng Kinh Phú.

Sắc mặt anh đột nhiên thay đổi, anh chỉ vào mũi nó, hạ giọng cảnh cáo. Cur tủi thân nằm dưới chân anh.

Cảm xúc và nhịp tim quá nhanh của anh, chỉ có mình chú chó này có thể cảm nhận được.

Điền Yên suy tư hồi lâu cũng không tìm được câu trả lời, cô định quay về nước tham dự tiệc sinh nhật, hỏi xem rốt cuộc họ quen nhau như thế nào.

Bữa tiệc được tổ chức tại Dương Thành, trong phủ đệ của Phạm Tự Khanh.

Ngày hôm đó có rất nhiều nhân vật nổi tiếng trong giới kinh doanh đến, lễ vật trước cửa chất đầy như núi, bàn trong sân bày đầy đồ tráng miệng, trà và các món ăn nhẹ khác, sân giữa chật kín những người có máu mặt.

Bữa tiệc này không giống tiệc sinh nhật của một đứa trẻ mà giống một buổi lôi kéo danh lợi hơn.

Bọn họ tránh đám người, đi ra cửa sau được người giúp việc dẫn đường vào nhà chính.

“Chúc Nhược Vân ở đâu?” Điền Yên hỏi.

Người giúp việc cúi đầu cung kính trả lời: “Cô đi thẳng dọc theo con đường bên trái, chính là căn phòng thứ ba.”

Điền Yên nhìn về phía Bàng Kinh Phú: “Anh muốn đi không?”

“Anh ở đây chờ em.”

Bên dưới nụ cười của anh không giấu được sự căng thẳng, sợ chờ lát nữa bị vạch trần cô sẽ tức giận với anh, anh không dám nghĩ, cũng không dám đối mặt.

Nhưng như Phạm Tự Khanh đã nói, cái gì tới thì sẽ tới.

Bình luận

Để lại bình luận